Sau khi Tử Quân khỏi bệnh, liền nhờ mẹ cho người tìm kiếm tung tích của Hoa Thanh Ca khắp Giang Nam, hơn một năm trời vẫn bạc vô âm tính. Cuối
cùng, anh đành mở rộng tìm kiếm khắp Trung Quốc, lên các diễn đàn về họa sĩ với mong mỏi một chút hy vọng có thể tìm ra cô.
Mất hai năm nữa vẫn không có tung tích gì, Tử Quân ôm mối tương tư nhớ
nhung cô đến điên dại, dù chỉ tiếp xúc với nhau lần đầu nhưng cô lại
hiện hữu sâu trong trái tim anh, mỗi một đêm khi ngủ Tử Quân không bao
giờ không mơ thấy cô, nhất là đôi mắt ánh sao kia.
Lắm lúc, trong mơ anh còn nhìn thấy bản thân rước cô về nhà, cô làm vợ anh, ngày ngày ở bên cạnh anh, làm động lực thúc đẩy sự nghiệp Dancer.
Đến năm thứ tư, Tiêu Tử Quân cũng đã chững chạc hơn, hoàn thành sự nghiệp,
nhờ năng lực giỏi giang, và mỗi ngày đều nhớ đến đôi mắt của Thanh Ca
làm động lực, chỉ mới 20 tuổi mà anh đã trở thành một nghệ sĩ có tiếng,
đồng hành cùng anh là An Mộc Hàn - thanh mai trúc mã.
Chẳng những thế, anh còn tiếp quản rất nhiều tập đoàn của mẹ, là một Tổng Tài ưu tú được nhiều người kính trọng.
Khi đã đủ lớn mạnh, anh tiếp tục mở rộng cuộc tìm kiếm ra khắp thế giới,
ông trời như giúp anh, sau cùng anh cũng tìm ra được tung tích của Thanh Ca.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ, cô
là người Việt, còn là một họa sĩ không nổi danh, cô chỉ bán tranh và vẽ
tranh theo yêu cầu trên mạng. Thảo nào, Tiêu Tử Quân tìm kiếm muốn đứt
hơi mãi không có tung tích gì trên đất Trung Quốc.
Anh nhìn cái tên " Hoa Thanh Ca ", lẩm bẩm, chẳng biết cô còn nhớ tới anh
không, hay khi ấy vì hành động non nớt của anh mà cô đã cho anh vào danh sách của những kẻ biến thái.
Tử Quân không nghĩ ngợi nhiều, giờ đây anh đã có được thông tin của cô,
bèn cho người dò la, muốn biết cuộc sống hiện tại của cô.
Chẳng mấy chốc, một tháng sau mọi thông tin của Thanh Ca đều được phơi bày rõ trước mặt anh. Năm nay cô đã 27 tuổi, vẫn còn độc thân, bố của cô đang
mắc bệnh hiểm nghèo, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng vẫn còn cứu
chữa được.
Tuy nhiên, gia cảnh của Thanh Ca rất túng thiếu, kinh phí chữa trị quá đắc đỏ, không thể trị dứt bệnh cho bố.
Hơn hai năm về trước, khi bệnh tình của bố cô mới vừa bước sang giai đoạn
hai, cô đã bán đi trinh tiết của mình nhưng vẫn không đủ chi trả tiền
thuốc than, căn bệnh ấy cứ thế kéo dài bước sang giai đoạn cuối.
Vụ việc đó đã để lại vết thương lòng cho Thanh Ca, một vết dơ không xóa bỏ được trong tâm trí cô, dù cô chỉ bán thân có một lần duy nhất nhưng nổi ám ảnh đã khiến cô xa lánh hoàn toàn những người đàn ông khác.
Đó cũng là lí do, 27 tuổi cô vẫn độc thân !
Ngoài việc vẽ tranh cho khách, Thanh Ca còn bán cả sức khỏe, ngày ngày làm đủ mọi loại công việc nặng nhọc, chỉ mong số tiền ít ỏi có thể duy trì
mạng sống của bố cô.
Tiêu Tử
Quân biết được không khỏi tự trách, anh đã tìm ra cô quá muộn, để cô
chịu cảnh khổ cực suốt 4 năm trời. Phải chi lúc ấy anh chín chắn hơn,
lời nói có sức thuyết phục hơn, có lẽ Thanh Ca khi ấy sẽ chịu tin tình
cảm của anh.
" Thanh Ca...xin lỗi chị...
Yên tâm...tôi sẽ đến ngay bên chị..." Tử Quân cất giọng nghẹn ngào, hốc mắt anh he hé những bóng giọt lệ xót xa.
Rồi, anh nuốt ngược chúng vào trong, thầm hứa, những gì Thanh Ca chịu đựng
anh sẽ bù cho cô. Sau đó, đích thân anh lên kế hoạch để gặp lại cô lần
nữa.
Tử Quân giả vờ làm khách
đặt tranh, yêu cầu Thanh Ca đến Giang Nam, Trung Quốc vẽ cho anh một bức với giá cao trên trời, còn đặt cọc cho cô trước 1/4 số tiền.
Đúng lúc, Thanh Ca đang cần số tiền lớn, vì bố cô quyết liều một phen, không ngần ngại mà đồng ý cuộc giao dịch này, cô gửi gắm bố cho bà cụ hàng
xóm trông nom thay cô ít hôm.
Hơn một tuần sau, vào buổi sáng sớm nắng gắt, Thanh Ca có mặt ở ngôi biệt
thự sa hoa của Tiêu Tử Quân, đây là nhà riêng của anh, đâu đâu cũng có
kẻ hầu người hạ, bảo vệ đứng canh. Thanh Ca có chút rụt rè, cô chưa từng đặt chân đến nơi cao sang như vậy, nhìn bộ đồ tồi tàn cô đang mặc, sắc
mặt cô càng thêm bối rối, ngượng ngùng.
Một cô gái mặc trên người bộ đầu hầu gái, có chút khang khác so với mấy
người kia, trang phục của cô đẹp hơn, sang hơn, Thanh Ca đoán có lẽ cô
là quản gia của ngôi nhà này.
" Chào Hoa tiểu thư, tôi là Nghiên Nhi quản gia ở đây...thiếu gia đang
chờ người bên trong, xin mời theo tôi " Nghiên Nhi cúi thấp người, giọng cung kính mời Thanh Ca.
" Vâng, xin cô hãy dẫn đường " Thanh Ca hòa nhã đáp lại.
Cô gái bước đi trước Thanh Ca cất bước theo sau, từng nơi cô đi qua đều bị sự lộng lẫy bên trong thu hút, nơi này đẹp chẳng khác nào một lâu đài.
Nội tâm Thanh Ca hò reo cả lên, xem ra chuyến đi lần này xứng đáng,
không uổng công cô sang đây.
Giá của bức tranh cô sắp vẽ đủ để chữa bệnh cho bố cô thêm 3 tháng nữa, Thanh Ca mừng đến độ xém chút rơi nước mắt.
Đi tầm 10 phút, Nghiên Nhi dừng trước một căn phòng, cô ấy gõ cửa, bên
trong vọng ra một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
" Vào đi..."
Cánh cửa nặng nề kéo vô, Nghiên Nhi cung kính mời Thanh Ca đi vào.
Thanh Ca có chút sợ hãi, cô
vừa đặt chân vào trong cánh đã đóng sầm tức thì, căn phòng rộng lớn tĩnh mịch, còn pha thêm chút cái giá lạnh khiến từng lớp da gà nổi lên.
" Xin lỗi, tôi là Hoa Thanh Ca, đến đây vẽ tranh theo yêu cầu cho
ngài..." Thanh Ca cất giọng hô to, lén đảo mắt dò xét căn phòng, cô rảo
từng bước chậm rãi tiến sâu hơn.
Phía đằng sau vách tường ngăn cách với khu tiếp khách là một chiếc giường
lớn nằm ngay chính giữa, Thanh Ca tá hỏa, đây rõ ràng là phòng riêng của người khác.
Cô sợ hãi giật lùi ra sau, trong lòng cô rúng động, nghĩ tới việc bị lừa qua đây bán thân
làm gái, cô chẳng nghĩ ngợi, quay đầu định chạy đi.
Nào ngờ, vừa xoay lại đã đụng trúng vào người khác, lực va chạm mạnh làm
Thanh Ca ngã nhào ra nền nhà, toàn bộ đồ cô mang theo văng hết xuống
dưới, cô lật đật ngẩn mặt lên.
Đập vào mắt Thanh Ca là người đàn ông tuấn mĩ, tóc chẻ 7/ 3, vuốt cao gọn
gàng, đôi mắt nhỏ pha một chút lạnh lùng và dịu ngọt, cô nhìn mà cảm
giác như đã từng thấy qua gương mặt kia.
Anh khoác trên mình bộ đồ của những người nhảy Dancesport, để lộ nửa phần
ngực rắn rỏi, các múi cơ hiện rõ trong ánh sáng. Anh khom người, ôn nhu
đưa tay về phía Thanh Ca.
" Xin lỗi cô nhé, tôi làm cô giật mình...
Tên tôi là Tiêu Tử Quân, là người đã thuê cô đến đây vẽ cho tôi..."
" À...Vâng..." Thanh Ca ngượng ngùng chớp mắt liên tục, cô không có ý định nắm lấy tay anh đứng lên mà một mình mình tự lực.
Cô còn chưa kịp làm gì, Tử Quân đã trực tiếp cúi xuống hai tay ấm áp chạm
vào bắp tay cô, dìu cô lên trước sự ngỡ ngàng của cô, anh còn lịch thiệp nhặt đồ nghề của cô lên.
" Của cô đây..." anh đưa chúng cho Thanh Ca.
" Cảm ơn anh..." cô e thẹn, cầm lấy, rồi cô nhìn anh chau mày hỏi.
" Sao...sao nói là vẽ tranh cho ngài...nhưng lại vào phòng...riêng chứ ? "
" À...chúng ta ra ngoài kia, tôi đâu mất lịch sự tới mức dẫn một cô gái
vào trong chiếc giường đó để vẽ tranh " Tử Quân chỉ tay ra ngoài chỗ
tiếp khách, giọng anh cất lên có chút trêu ghẹo.
Thanh Ca càng thêm đỏ mặt, là do cô đã nghĩ nhiều, còn tự ý đi vào, cô nhanh
chóng đều chỉnh biểu cảm, Tử Quân đi trước cô bước theo sau.
Anh lén đưa mắt nhìn ra sau lưng, trông cô rụt rè đáng yêu lắm, khóe miệng
Tử Quân khẽ nhếch, bao năm anh gặp lại đôi mắt của cô vẫn long lanh như
ngày ấy.
" Hoa tiểu thư, mời cô sang đây " anh ngoắc tay cho Thanh Ca sang chỗ gần cửa sổ, rồi anh kéo
lấy một cái ghế Sofa đơn, ngồi chễm chệ trên đó.
" Vẽ ở đây luôn sao ? " Thanh Ca ngây người hỏi anh.
" Ừm..." Tử Quân lãnh đạm đáp.
Khung cảnh này có chút không được thuận mắt Thanh Ca, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa rọi thẳng vào từng đường nét trên cơ thể, body Tử Quân
rất hấp dẫn khiến tâm cô không ngừng dao động.
Tử Quân im lặng không nói thêm lời nào, anh không nhúc nhích suốt nhiều
giờ, đứng im như một pho tượng cho Thanh Ca vẽ vời. Cô đã làm việc thì
rất chú tâm, từng chi tiết nhỏ trên cơ thể anh cô đều thể hiện rõ lên
nền giấy.
Mãi cho đến khi một
cơn gió bỗng ùa vào cũng lúc Thanh Ca hoàn thiện công việc, môi trái tim khẽ cong ưng bụng. Cô đưa đôi mắt hút hồn của mình về phía Tử Quân, cất giọng ngọt như rót mật vào tai.
" Thưa ngài, tôi đã vẽ xong rồi " cô cười, cười lên rất ngọt ngào.
Tử Quân đắm chìm trong nụ cười ấy, không đáp lại cô ngay, cô lại nhắc thêm lần nữa.
" Thưa ngài, tôi đã vẽ xong rồi...mời ngài qua xem " Thanh Ca xoay khung vẽ về phía Tử Quân.
Bức tranh rực rỡ, Thanh Ca vẽ đẹp đến mức cứ như đây là ảnh chụp người thật chứ không còn đơn thuần là một bức vẽ.