San San vô cùng cẩn thận kéo khoá áo khoác của Đường Viễn xuống rồi từ từ
dùng một mảnh vải sạch lau qua vết thương trên người hắn. Trước ngực
Đường Viễn có hai dấu tay lớn, chính là một đòn mà hắn phải nhận từ Lâm
Chấn ban nãy. Lực đạo của tên quái vật đó vô cùng lớn, cũng may cơ thể
của Đường Viễn được trải qua tôi luyện, sớm đã không còn là dạng mềm yếu như những kẻ khác, nếu không một chưởng đó chắc chắn đã lấy được mạng
hắn rồi.
Bé con trông thấy vết
thương, trong lòng đau xót vô cùng. Nàng biết rõ trận chiến ban nãy khốc liệt đến thế nào, chỉ vì bảo vệ mình mà hắn đã không màng nguy hiểm tới tính mạng chống lại đám người Lâm gia.
San San từ nhỏ đã được cha mẹ hướng dẫn một số phương pháp trị liệu cơ bản. Cũng bởi vì gia đình nàng đã quen với việc bị kẻ thù truy sát, đôi khi
sẽ gặp phải một vài vết thương cần xử lý kịp thời để tránh những di
chứng về sau. Vì thế đối với tình trạng của Đường Viễn, nàng chỉ đau
lòng chứ không hề lúng túng.
Đôi tay nhỏ dịu dàng lau sạch vết thương, sau đó bôi thuốc sát trùng rồi
cẩn thận băng bó lại. Cả quá trình vậy mà chỉ tốn vỏn vẹn mười phút.
Xong xuôi mọi việc, bé con mới thở phào một hơi rồi an tâm ngồi ngay ngắn
bên cạnh Đường Viễn để canh chừng động tĩnh bên ngoài. Có lẽ đám xác
sống tạm thời sẽ không quay trở lại nơi này.
***
"Viễn Nhi, sao con về muộn vậy? Thức ăn đã nguội cả rồi, mau vào rửa tay rồi ăn tối thôi nào".
Giọng nói vang lên từ một căn nhà nhỏ giản dị nhưng tràn ngập không khí ấm
áp. Một thiếu phụ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi bước ra, trên tay
nàng vẫn còn cầm một chiếc thìa nấu ăn. Nàng chính là Tần Tuyết Nhi.
Với vỏ bọc là nhân viên công sở bình thường, chẳng ai biết được rằng thân
phận thật sự của nàng lại là một trong mười sát thủ nguy hiểm nhất thế
giới ngầm.
Đứa nhóc bảy tuổi
lấp ló đứng ngoài cửa khẽ đáp "vâng" một tiếng rồi cúi gằm mặt chậm rãi
đi vào nhà. Trông thấy biểu hiện của con trai, Tần Tuyết Nhi chỉ khẽ thở dài một tiếng. Nàng đã quen với sự nghịch ngợm của đứa nhỏ này rồi.
"Viễn Nhi, con lại đánh nhau với bạn học ở trường đấy hả? Tại sao lại không
chịu nghe lời mẹ như vậy? Mau tới để mẹ xem vết thương nào!".
Đường Viễn xị mặt ngẩng đầu bực bội đáp:
"Con chỉ muốn chứng minh là bản thân rất có năng khiếu học võ mà thôi... Mẹ
xem, một mình con đánh lại hai tên lớn tuổi hơn mà không hề khóc".
"Tóm lại là vẫn thua, không phải sao?".
Giọng nói trầm ổn mang theo vẻ châm chọc vang lên từ trong nhà. Một người đàn ông cao lớn thong thả bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Tần Tuyết Nhi. Hắn
chính là Đường Nhất Long, cha của Đường Viễn. Khuôn mặt hắn vô cùng anh
tuấn nhưng lại tràn đầy vẻ giễu cợt nhìn con trai mình như đang muốn
trêu tức nó.
"Cha! Rõ ràng là
cha biết đánh nhau, tại sao lại không dạy cho con? Mỗi sáng con đều nhìn lén cha tập võ rồi tập theo, thế nhưng lại không dùng được!".
Đường Nhất Long nghe vậy không nhịn được liền cười lớn:
"Haha, tiểu tử ngươi dùng thứ võ photocopy đó thì làm sao mà thắng được người
ta! Cha đã nói rồi, học võ không phải là để ức hiếp người khác. Đợi khi
nào con hiểu chuyện rồi tính. Một tháng bị mời tới trường họp kiểm điểm
không dưới năm lần. Hừ, xem ra ta không cho con nếm vài đòn thì con
không chịu nghe lời! Tiếp chiêu!!!".
"Hai cha con anh có thôi diễn trò không hả? Nhất Long, anh lại lén dạy võ cho con có đúng không?".
Tần Tuyết Nhi liếc nhìn chồng, ánh mắt sắc bén như muốn nói "Ta đây nhìn thấu các người". Đường Nhất
Long thấy vậy liền giật mình, lúng túng giơ tay lên gãi đầu giải thích:
"Anh không... Không có, là nó lén nhìn anh tập luyện thôi mà. Bà xã, em phải tin anh, anh vẫn luôn nghe lời em, không hề ủng hộ Viễn Nhi ra ngoài
gây sự nha...".
"Hừ... Anh còn
nói, đừng tưởng em không biết mấy ngày nay hai cha con anh làm gì vào
lúc sáng sớm. Cái gì mà ra ngoài chạy bộ, thấy người ta dễ gạt vậy sao?
Viễn Nhi, con mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, cha mẹ nói chuyện một
chút sẽ vào ngay".
Đường Viễn lén lút nhìn cha khẽ thè lưỡi một cái rồi chạy vội vào nhà, bỏ mặc cha hắn với vẻ mặt chịu trận đứng đó.
Đường Nhất Long bối rối đưa hai tay lên xoa bóp vai cho vợ rồi khẽ than:
"Bà xã đại nhân xin rộng lượng a... Kì thực anh chỉ là muốn cho con học một vài chiêu thức đơn giản để phòng thân mà thôi, không nghĩ tới nó lại
nghịch ngợm như vậy...".
Tần
Tuyết Nhi khẽ thở dài, khuôn mặt nàng đã dịu lại, không còn dáng vẻ tức
giận khi nãy. Chỉ là, trong ánh mắt nàng vẫn luôn chất chứa nỗi bất an.
Nàng khẽ xoay người lại dựa đầu vào ngực chồng rồi thì thầm:
"Em không có nhỏ mọn như vậy. Nhưng mà ông xã à, chúng ta đã thống nhất với nhau rồi không phải sao? Em muốn Viễn Nhi sau này lớn lên có một cuộc
sống bình thường như bao người khác. Em không muốn nó đi theo con đường
của chúng ta".
Khẽ thở dài một
hơi, Tần Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, mắt nàng buồn bã nhìn người đàn ông mà nàng yêu say đắm rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
"Em và anh, chúng ta chính là những đứa trẻ mồ côi, bất đắc dĩ lớn lên
trong hoàn cảnh mà con người luôn tìm cách giết hại lẫn nhau để tranh
quyền đoạt vị. Chúng ta đã quá hiểu về thế giới đó, thế nên mới luôn
muốn thoát ra để tìm đến một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Giờ mình đã có Viễn Nhi, có mái ấm của riêng chúng ta. Em không muốn nó phải rơi vào hoàn cảnh như chúng ta đã từng..."
Đường Nhất Long âu yếm ôm lấy vợ, khẽ tận hưởng hương thơm dịu nhẹ trên tóc
nàng. Ánh mắt hắn nhìn về màn đêm xa xăm rồi nhẹ nhàng nói:
"Được rồi, Tuyết Nhi. Anh hứa sẽ cùng em nuôi dạy con trở thành một người tài giỏi. Làm bác sĩ hay kĩ sư gì cũng được, đã là con của chúng ta thì làm gì cũng sẽ nổi trội thôi, đúng không nào?".
"Ba hoa, để xem lần sau anh còn dám dạy hư nó nữa không".
Tần Tuyết Nhi bật cười, không quên vung chiếc thìa trong tay lên doạ dẫm rồi xoay người đi vào trong.
Tiểu Đường Viễn đã sớm ngồi ngay ngắn ở bàn ăn từ bao giờ, thấy sắc mặt của
mẹ không còn tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, lén lút giơ ngón cái với
cha.
Một nhà ba người cứ như vậy cùng nhau trải qua bữa tối thật ấm áp...