Cơ thể to lớn của Lâm Chấn nặng nề lao tới như một chiếc xe tải, mỗi bước
chân của hắn dậm xuống đều khiến mặt đường nứt ra. Nắm đấm to lớn mang
theo lực đạo vô cùng khủng bố nhắm thẳng vào mục tiêu mà phóng đến. Là
một sát thủ chịu khổ luyện từ nhỏ, Đường Viễn hiểu rõ uy lực của một
chiêu này hoàn toàn có thể khiến hắn bị trọng thương.
Chỉ trong tích tắc khi nắm đấm tới sát cơ thể, Đường Viễn mới bắt đầu vận
dụng toàn lực để né tránh. Hắn xưa nay ưa thích nhất là sử dụng kĩ xảo
cùng tốc độ trong mỗi cuộc ám sát, vì thế trong giới sát thủ hiếm có ai
bì được. Chỉ bằng một cú lách mình, nắm đấm của Lâm Chấn đã hụt vào
khoảng không, Đường Viễn không để cho hắn có thời gian bồi thêm chiêu
thức khác, liền vung kiếm nhắm thẳng vào cổ hắn chém một nhát.
Thế nhưng tốc độ của Lâm Chấn cũng không hề chậm, hắn ngay lập tức xoay
người vung tay lên đỡ kiếm. Chỉ thấy thanh kiếm như đụng vào một khúc gỗ lớn không thể chém đứt, bị đẩy ngược trở lại. Đường Viễn vội vàng thối
lui vài bước, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
"Chẳng nhẽ tên này đã biến đổi tới mức đao thương bất nhập rồi?"
-Hahaha, đừng vọng tưởng nữa, ngươi dùng thanh kiếm gỉ đó mà muốn chiến với ta
sao? Hôm nay ép được ta phải sử dụng tới virus tiến hoá cũng coi như là
ngươi có chút bản lĩnh. Chỉ đáng tiếc là càng ngoan cố sẽ càng khiến
ngươi chết thảm hơn mà thôi. Tới đây, mua vui cho bản thiếu gia nào!!!
Lâm Chấn bất ngờ dẫm mạnh chân xuống khiến đất đá bên dưới vỡ nát rồi lao
tới với tốc độ khủng khiếp. Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ còn lại khát
vọng giết chóc, hàm răng sắc nhọn ngoác rộng ra chực chờ đớp lấy con
mồi. Đường Viễn tung người lên cao để tránh thoát khỏi cú vồ, đồng thời
uốn mình trên không trung sử dụng hai tay nắm chặt thanh kiếm rồi đâm
mạnh vào đầu của Lâm Chấn.
Đáng tiếc mọi việc không được như hắn mong đợi, phần đầu vốn dĩ là điểm yếu
của xác sống tuy nhiên cách này lại không thể áp dụng với thứ quái thai
mà hắn đang phải đối mặt được. Nắm bắt được ý đồ của đối phương, Lâm
Chấn dù chưa bị thương nhưng cũng không hề chủ quan khinh địch. Hắn liên tục bám sát mục tiêu, tung ra vô số chiêu thức hiểm độc nhắm vào bộ vị
yếu hại để khiến cho con mồi không có thời gian nghỉ ngơi mà tìm ra sơ
hở của hắn.
Hai bên một tiến
công, một thối lui tạo ra cục diện giằng co vô cùng quyết liệt. Những cú đấm tràn đầy uy lực của Lâm Chấn liên tục trúng vào khoảng không bởi
tốc độ né tránh linh hoạt của Đường Viễn. Trái lại, những nhát kiếm của
Đường Viễn tuy hết sức chuẩn xác nhắm trúng mục tiêu, chỉ tiếc là lớp
phòng ngự của Lâm Chấn lại quá dày khiến hắn nhất thời chưa tìm ra cách
giải quyết.
- Khốn kiếp, ta
không tin thứ ghê tởm như ngươi lại có thể sống dai như vậy được. Trâu
đánh lâu cũng phải chết. Chém một nhát không được thì hai nhát. Hai nhát không được thì một trăm một nghìn nhát. Để xem ngươi chịu được bao
lâu!!!
Đường Viễn tức giận hét
lớn, trực tiếp chém lên nắm đấm đang lao tới của Lâm Chấn khiến tay hắn
bị đánh bật trở lại, sau đó điên cuồng vung kiếm phản công như vũ bão.
Tốc độ tấn công của hắn được gia tăng đến cực hạn. Những nhát kiếm nhắm
liên tục lên cơ thể to lớn dần dần phát huy tác dụng. Da thịt của Lâm
Chấn tuy vô cùng rắn chắc, thế nhưng dưới sức công kích mãnh liệt, hắn
dần mất đi thế thượng phong ban đầu.
"Quả nhiên tên này vẫn chưa đạt tới trình độ mình đồng da sắt. Tuy nhiên nếu cứ đánh như thế này thì rất có thể ta sẽ bị cạn thể lực trước, chi bằng cố gắng tìm ra điểm yếu của hắn rồi tung ra một kích chí mạng".
Sau vài phút duy trì thế công liên tục, cuối cùng nỗ lực của Đường Viễn
cũng được đền đáp. Trên người Lâm Chấn dần xuất hiện những vết rạn nứt
lớn, máu từ vết thương rỉ ra ngoài khiến cả người hắn nhuộm một màu đỏ
ghê rợn.
Cảm thấy thời cơ rốt cục đã
tới, Đường Viễn nhắm chuẩn xác vết nứt lớn trên ngực Lâm Chấn rồi đâm
một nhát kiếm vào để kết liễu hắn. Quả nhiên giống như hắn dự đoán, lớp
da rắn chắc bên ngoài cũng không hoàn toàn giúp cho Lâm Chấn trở nên bất khả xâm phạm.
Một nhát kiếm
này, Đường Viễn đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình. Thanh kiếm đâm xuyên qua lớp da dày khiến cho Lâm Chấn gào rú đau đớn rồi tung một cú
đấm trời giáng lên đầu Đường Viễn.
Lúc này Đường Viễn đã không còn kịp thối lui, hắn đành bất đắc dĩ nâng tay
lên cản lại cú đấm. Lực đạo của Lâm Chấn vô cùng mạnh, ép cho Đường Viễn phải dùng hết sức bình sinh để chống đỡ. Cú đấm trực diện khiến tay hắn tê rần, thế nhưng thanh kiếm vẫn không hề bị lay chuyển mà càng đâm sâu hơn nữa.
Máu trên ngực chảy ra ngày càng nhiều, Lâm Chấn há to miệng điên cuồng rống lên phẫn nộ, hai
tay vận sức đấm thẳng vào ngực Đường Viễn khiến hắn ngã ra rồi lê trên
mặt đất một quãng dài mới dừng lại. Đường Viễn bị trúng chiêu khiến cho
khí huyết trong cơ thể trở nên hỗn loạn, hắn phun ra một ngụm máu rồi
lập tức nhảy bật dậy. Ngực hắn lúc này như bị một quả cầu sắt rơi trúng, tuy nhiên trận chiến vẫn còn chưa kết thúc, không phải là lúc nên xem
xét vết thương nặng hay nhẹ.
Lâm Chấn không để cho kẻ địch có thời gian hồi sức. Hắn gầm lên bẻ gãy thanh kiếm rồi tiếp tục xông tới.
"Bị kiếm đâm xuyên tim mà vẫn có thể hung hãn như vậy, xem ra chỉ còn một vị trí mà ta bỏ quên mà thôi".
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Đường Viễn bỗng nhiên liên tưởng tới một bộ phim hắn từng xem nói về thời kỳ tận thế của Trái Đất, trong thế giới đó có
xuất hiện những tên khổng lồ gọi là Titan chuyên săn lùng và ăn thịt
người. Mà điểm yếu của chúng chính là ở phần gáy.
Nghĩ vậy, Đường Viễn liền lau vết máu trên khoé miệng rồi nở một nụ cười đầy tự tin.