Diệp San San ngồi xổm ở góc tường lớp học, vùi cả khuôn mặt xuống cánh tay.
Cơ thể nhỏ bé của nàng không ngừng run rẩy. Đã nhiều ngày trôi qua như
vậy kể từ khi bị đưa tới đây, nàng luôn luôn bị những đứa trẻ khác của
Lâm gia bắt nạt.
Chúng dùng đủ
mọi cách để hành hạ nàng mà không hề vấp phải sự ngăn cản của đám người
quản lý học viện. Trên người nàng đầy những vết thương bầm tím do bị
đánh đập, váy áo bẩn thỉu vì bị chúng ném bùn đất lên người. Nàng chỉ
còn biết cuộn tròn ở một góc không dám ngẩng đầu lên, tủi thân rơi nước
mắt.
Suốt bảy năm trời kể từ
khi sinh ra, nàng luôn phải sống trong cảnh trốn chạy cùng cha mẹ, thế
nhưng đó thực sự lại là những năm tháng mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất. Dù phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhưng trong suy nghĩ của đứa trẻ
non nớt chưa bao giờ oán trách cha mẹ mà trái lại nàng luôn ngoan ngoãn
hiểu chuyện, cũng không hỏi cha rằng tại sao người khác luôn ghét bỏ gia đình nàng như vậy.
Cho đến một đêm hai năm về trước, khi cả nhà đang vui vẻ quây quần bên bữa cơm đầm
ấm, đột nhiên có rất nhiều kẻ lạ mặt phá cửa xông vào. Cha đã phải liều
mạng ngăn cản cho hai mẹ con nàng trốn thoát ra khỏi nhà.
Mẹ vội vàng ôm nàng trốn ra ngoài bằng cửa sau. Nào ngờ vừa chạy được vài
bước ra khỏi nhà thì mẹ bỗng nhiên ngã quỵ xuống. Trước ngực mẹ là một
mũi tên xuyên từ phía sau lưng, máu thấm ướt đẫm lên cả người nàng. Mẹ
lẳng lặng ngã xuống, ánh mắt đau xót nhìn nàng rồi từ từ khép lại mà
chưa kịp trăn trối lời nào. Cha nghe thấy tiếng nàng khóc liền lao tới
bên cạnh xác mẹ mà gầm lên phẫn nộ.
Cha giống như trở nên điên cuồng, không quan tâm đến những vết thương trên
người mà lao đến giết sạch những kẻ xấu, sau đó ngã xuống bất tỉnh. Nàng cứ như vậy ngồi cạnh cha mẹ khóc thảm thiết đến khi kiệt sức mà ngất
đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, nàng đã thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của cha, ngồi trên một chiếc xe lớn đi tới Lâm gia ở thành phố W. Thi thể của mẹ được cha đem chôn
cất ở trên một ngọn đồi có trồng đầy hoa hướng dương, vì đó là loại hoa
mà cả mẹ và nàng đều vô cùng yêu thích.
San San cùng cha an ổn sống nửa năm ở căn hộ của Lâm gia. Bỗng nhiên một
ngày cha nói cần phải đi xa để làm việc, muốn nàng tới Học viện của Lâm
gia ở thành phố S để học tập. Nàng khóc tới cạn nước mắt nhất quyết
không chịu đi, cuối cùng cha đành phải thoả hiệp, nói sẽ trở về vào ngày sinh nhật bảy tuổi của nàng, còn ngoắc tay hứa với nàng.
Vậy mà cha lại không giữ lời, sinh nhật nàng đã qua hơn một tháng rồi. Nàng rất muốn trốn ra ngoài đi tìm cha, thế nhưng Học viện ngày càng xuất
hiện nhiều người canh gác khiến cho ý định này bị dập tắt hoàn toàn.
Tình hình bên ngoài ngày càng trở nên hỗn loạn hơn. Những con người bình
thường bỗng biến thành quái vật đi săn đuổi những người khác. Chúng tràn tới càng ngày càng đông hơn, khiến cho những lính gác không kịp trở
tay. Cuối cùng tất cả mọi người đều phải sơ tán đến dãy phòng học để
trốn.
Chứng kiến cảnh tượng con người tàn sát lẫn nhau, kí ức về cái chết của mẹ bỗng chốc lại ùa về
trong tâm trí San San. Nàng sợ hãi đến mức không dám nhìn lại, chỉ biết
cắm đầu chạy thật nhanh theo đám người về phía nơi trú ẩn.
Tổng bộ của Lâm gia không ít
lần đem quân đến cứu viện nhưng không thể đưa được mọi người ra ngoài,
đành phải gửi lương thực đến tiếp tế. Suốt một tháng này trốn tại khu
lớp học, mọi thứ dần trở nên khan hiếm. Nàng mỗi ngày chỉ được chia cho
một chút đồ ăn cùng nước uống, chẳng mấy chốc thân hình vốn đã nhỏ gầy
lại càng thêm tiều tuỵ.
Càng
tuyệt vọng hơn nữa là có kẻ nào đó tung tin đồn nói rằng thảm hoạ này là do cha nàng gây ra, còn nàng chính là hiện thân của ác quỷ cố tình trà
trộn vào đây để hãm hại mọi người trong Học viện . Cứ như vậy thân hình
bé nhỏ phải hứng chịu muôn vàn khổ sở, chỉ còn biết tuyệt vọng mà không
dám ngẩng đầu lên nữa.
- Chết
tiệt, người nhà của chúng ta tại sao vẫn còn chưa tới vậy? Ta xem cái
đám xác sống kia chẳng mấy chốc sẽ tràn vào mất thôi, rào sắt đã lung
lay dữ dội rồi a!
- Tất cả là tại đứa nhóc ma quỷ kia, cha nó tạo ra xác sống rồi để nó dẫn dụ tới đây hại chết chúng ta!
- Đừng đem đồ ăn cho nó nữa, cứ bỏ mặc nó chết đói đi!
- Hừ! Nếu không phải Nhị thiếu gia căn dặn phải giữ mạng sống cho nó thì ta đã sớm quẳng nó ra ngoài cho đám xác sống xử lý rồi.
...
Những lời lẽ cay độc như vậy lại nhắm vào một đứa trẻ tội nghiệp không nơi
nương tựa, chỉ đáng tiếc là người thương xót nàng trên đời này có lẽ đã
không còn một ai. Kể từ khi hay tin cha mình đã chết, nàng cũng không
còn chút hy vọng nào với cuộc sống nữa. Cha và mẹ đều đã bỏ đi, để nàng
lại một mình cô độc trên thế giới này.
"Huhu... Cha, mẹ. San San muốn gặp hai người, xin hãy tới đón San San đi cùng..."
"RẦM"
Bỗng nhiên cánh cửa phòng học bị người nào đó đạp đổ. Đám người Lâm gia sợ
hãi nhìn người bên ngoài tiến vào. Một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng
vang lên: