Hai thành phố cách nhau khoảng bốn giờ lộ trình, nhưng trên đường do phải
tránh các khu dân cư đông đúc nên thời gian có phần chậm hơn đôi chút.
Khi chiếc xe đến được ngoại ô thành phố S thì lúc này trời đã sáng rõ.
Đường Viễn hít một hơi thật sâu, suốt một đêm không ngủ nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Hắn do dự một chút rồi lấy chiếc dây chuyền của Diệp Khoa Sinh từ trong túi áo ra. Đây chính
là manh mối duy nhất để Đường Viễn có thể tìm ra con gái hắn.
Tuy trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng những lời nói trước khi chết của Diệp Khoa Sinh đã thực sự khiến hắn như rơi vào một màn sương mù. "Nếu
đúng như lời hắn nói, vậy thì kẻ nào đứng sau lưng tất cả mọi chuyện?
Con gái hắn thật sự nắm giữ manh mối để tìm ra sự thật hay sao?"
Nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, hắn nhớ rằng Diệp Khoa Sinh từng nói
cách hoạt động của nó tương tự với thiết bị định vị của tổ chức. "Như
vậy... Có lẽ là ở đây". Hắn nhẹ nhàng dùng lực, quả nhiên mặt đá của dây chuyền liền bị tách đôi, để lộ một con chip nhỏ ở bên trong.
Đồng hồ định vị của hắn vốn được tạo ra là để sử dụng thứ này, vì thế hắn
không do dự liền gắn con chip vào bên trong đồng hồ. Chẳng mấy chốc tín
hiệu đã hiện lên trên màn hình, thế nhưng lại rất khó để xác định đúng
vị trí. "Có lẽ cô ta đang bị Lâm gia giam cầm ở nơi kín đáo nào đó".
Nghĩ vậy, hắn liền không vội vàng nữa mà bảo tên mập lại xe tới một nơi vắng vẻ bên trong một cánh rừng ở vùng ngoại ô. Sau đó hai người dùng lá cây để che giấu chiếc xe rồi tiếp tục đi bộ vào thành phố nhằm tránh thu
hút đám xác sống đuổi theo.
Tên mập hào hứng nói:
- Lão đại, thì ra là ngươi muốn đi cứu người. Là ai vậy? Có thể tiết lộ được không?
- Cũng không có gì đáng phải giấu, chỉ là ta chưa gặp cô ta bao giờ nên hơi khó để tìm kiếm mà thôi.
Nghe vậy Tiểu Cương liền la lớn:
- Không phải chứ? Chúng ta vội vội vàng vàng chạy tới đây là để cứu một người không quen biết sao?
Đường Viễn liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
- Đây là việc riêng của ta, chính ngươi sống chết muốn đi theo không phải sao? Bây giờ quay về vẫn chưa muộn a.
- Haha, lão đại làm chuyện gì cũng thích ra vẻ thần thần bí bí, ta có
biết cũng chưa chắc giúp được gì. Lần này ra ngoài chỉ là muốn đi theo
học hỏi một chút bản lĩnh của ngươi mà thôi. Mặc kệ ngươi muốn làm gì,
ta đây đều ủng hộ. Đi!
Nói
xong, Tiểu Cương hăng hái đeo ba lô lên vai rồi khoan thai bước đi.
Đường Viễn nhìn theo thân hình to lớn phía trước, trong lòng bỗng cảm
thấy lần này có tên mập làm bạn đồng hành cũng có chút thú vị.
Kể từ khi cha mẹ mất đi, bên
cạnh hắn đã không còn một ai thân thiết. Sau khi gia nhập Huyết Sát và
trở thành một sát thủ, Đường Viễn luôn tự coi bản thân giống như một con sói cô độc, thích hành động một mình. Mỗi ngày đều phải trải qua rèn
luyện cực kỳ khốc liệt, mà cái giá phải trả nếu không thể vượt qua chính là tính mạng.
Sống ở một thế
giới mà những kẻ yếu chỉ có thể cam chịu bị kẻ mạnh hơn dẫm ở dưới chân
như vậy, Đường Viễn đã sớm không còn muốn kết thân với bất cứ ai. Cứ như vậy, hắn dần tự tạo cho mình một vỏ bọc vô hình, hạn chế thân thiết với kẻ khác để tránh bị đâm sau lưng. "Hai chữ Tín nhiệm, đối với ta thật
đúng là xa xỉ a!".
***
Hai người men theo cánh rừng tiến vào thành phố S. Nơi này tuy có diện tích nhỏ hơn thành phố W, nhưng bởi vì nằm ở vùng ven biển nên dân cư đông
đúc hơn do thường xuyên có du khách tới tham quan. Điều này cũng đồng
nghĩa với việc số lượng xác sống sẽ lớn hơn nhiều.
Tình thế hiện tại chính là như vậy. Ban đầu Đường Viễn dẫn theo tên mập trốn sau những chiếc xe tải lớn, chờ đợi thời cơ để tiến sâu vào trung tâm
thành phố. Thế nhưng đi được nửa đường, tên mập bỗng khựng lại rồi thì
thầm reo lên, nói là trông thấy một chiếc xe thể thao mà hắn từng mơ ước có được, sau đó liền không chút do dự mà lén lút chạy tới.
Nào ngờ, khi vừa chạm vào cửa xe, bỗng nhiên tiếng còi chống trộm vang lên
làm náo động cả một góc phố. Đám xác sống xung quanh liền bị thu hút
chạy tới. Tên mập mang khuôn mặt hoảng hốt đến phát khóc mà chạy về phía Đường Viễn:
- Toi rồi toi rồi, fan hâm mộ của Lục đại gia kéo tới rồi!!!
Đường Viễn thầm kêu khốn kiếp, bất đắc dĩ rút thanh kiếm đeo ở sau lưng lao
ra yểm trợ. Hắn xông tới vung vài nhát kiếm, liên tiếp hạ những tên xác
sống đang tới gần. Thế nhưng đám xác sống kéo tới càng lúc càng nhiều,
chẳng mấy chốc đã có tới cả trăm tên bị thu hút về phía này. Tên mập
biết mình lại gây hoạ bèn khổ sở kêu lên:
- Lão đại, ta sẽ ở lại cầm chân chúng, ngươi mau chạy a!
- Chút mỡ trên người ngươi thì cầm cự được bao lâu, mau đi theo ta!
Đường Viễn tức giận hét lớn rồi kéo tên mập chạy theo. Thế bao vây của đám
xác sống ngày một lớn hơn. Tưởng chừng phen này sẽ bỏ mạng lại đây thì
may mắn lúc này Tiểu Cương trông thấy một chiếc xe tăng bị quân đội bỏ
lại giữa đường liền vui mừng nói:
-Lão đại, chúng ta mau trốn vào đó, bọn chúng sẽ không thể làm gì được!
Biết không còn cách nào khác, hai người điên cuồng chạy tới đó rồi mở cửa
nắp chui vào. Đám xác sống đuổi sát phía sau, cố gắng leo lên để tranh
đoạt hai con mồi ở bên trong, chẳng mấy chốc chiếc xe tăng giống như một viên kẹo ngọt bị kiến bao vây không còn một kẽ hở nào.