Sau khi ăn xong, Trương Tử Thành còn không kịp nghỉ ngơi một chút, đã bị Đường Mặc Kỳ lôi tới vườn hoa tưới nước để tiêu thực.
Bởi vì diện tích khá lớn, thời tiết lại nóng, những mầm cây mới nhú rất cần tưới nước, Đường Mặc Kỳ cùng Hồ lão mỗi ngày đều tưới nước hai lần,
buổi sáng một lần, buổi tối một lần.
Sáng nay bởi vì Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn vội vàng dọn vật tư, liền trì hoãn việc tưới cây, lúc này nhìn mầm cây có chút héo. Cậu đem hai cái bình tưới rót đầy nước, đưa
cho Trương Tử Thành một cái.
Nhìn Đường Mặc Kỳ làm mẫu, Trương Tử Thành cũng ra hình ra dáng mà tưới cây. Chỉ là lúc mới bắt đầu thì hứng thú bừng bừng, đến khi tưới hết vài bình mảnh đất thì phát hiện cánh
tay của hắn càng ngày càng toan, hơn nữa dưới mặt trời, nhiệt độ nhà ấm
cũng ngày càng oi bức.
Đường Mặc Kỳ dùng dư quang khóe mắt nhìn
đến bóng dáng Trương Tử Thành thường xuyên đổi tay, liền biết cái tên
này đã không còn kiên nhẫn, lại rót tiếp một bình tưới, Trương Tử Thành
hận thật không thể lập tức cởi sạch quần áo, một phát nhào lên giường mở điều hòa ngủ đi.
Trộm quan sát một lúc, phát hiện Đường Mặc Kỳ
không chú ý tới hắn, liền lung tung rải rải, vài bước liền đem một miếng đất tưới xong, sau đó ném bình nước xuống rồi nhảy tới bên cạnh Đường
Mặc Kỳ nói: "Tiểu Kỳ, tôi đều tưới xong đất rồi, cậu xem tôi lợi hại hay không?"
Đường Mặc Kỳ yên lặng nhìn qua miếng đất bị Trương Tử
Thành tưới lung tung rối loạn, mầm cây được tưới xong còn muốn héo hơn
khi chưa tưới, bất quá xem tên này đã ngồi một đêm trên máy bay, còn bị
lệch múi giờ liền tạm thời tha cho hắn.
Cậu cố ý nhếch khóe miệng nhìn hắn, đem hắn nhìn đến mức đứng ngồi không
yên mới cười nói: "Biết anh không chịu được nóng bức, trước cứ đi về tắm rửa một cái, tẩy sạch sẽ xong rồi khoan ngủ, tự tìm gì đó làm một chút, đừng ngủ sai giờ thì không đảo lại được."
Trương Tử Thành nghe
vậy lập tức cao hứng mà chạy về phòng nghỉ phía Đông, điều hòa đã sớm
mở, vừa vào liền nghe được tiếng kêu to thoải mái của hắn.
Diệp
Cẩn dàn xếp tốt cho Diệp Trạch Việt ngủ trưa, sau đó cùng Hồ lão đi hậu
viện sửa sang lại ao nhỏ. Hai ngày này vừa mới đem các loại củ sen vào,
bơm nước. Diệp Cẩn cùng Hồ lão đem mấy chục con cá bột bỏ được đặt ở
trên mạng mà bỏ vào.
Bên trong ao nhỏ được Đường Mặc Kỳ lén bỏ
vào không ít linh thủy trong không gian, sau khi đám cá bột tiến vào lập tức nhảy dựng lên.
Mặc dù nói là cá bột, nhưng kích cỡ mỗi con
cũng sắp bằng một bàn tay lớn. Đám cá nhảy lên tức khắc khiến nước bắn
đầy mặt Diệp Cẩn và Hồ lão, nhưng cả hai nhìn thấy đám cá hoạt bát như
vậy trong lòng cũng thật cao hứng, như vậy có thể nuôi tốt đám cá này.
Một mình Đường Mặc Kỳ ở vườn hoa tưới nước, trời quá nóng, thân thể Diệp
Trạch Việt có chút không thoải mái, ăn cơm trưa xong liền đi ngủ, Trương Tử Thành tắm rửa xong cũng không nhịn nỗi mà ngủ mất.
Hiện tại vườn hoa im ắng, Đường Mặc Kỳ khom lưng tưới cây có chút lâu, liền buông bình tưới ngồi dậy đấm eo.
Đường Mặc Kỳ vừa đấm được hai cái thì nghe thấy giống như bên ngoài cổng có
tiếng gõ cửa. Đôi mắt của cậu lập tức phát sáng, tim đột nhiên gia tốc,
Đường Mặc Kỳ bất chấp đầu đầy mồ hôi, lập tức chạy qua, gần tới cửa liền giảm xuống tốc độ, ổn ổn tâm thần, làm bộ lơ đãng mà đứng phía sau cửa
hỏi: "Là ai?"
Thanh âm trầm thấp từ tính của Đường Kiếm Phong lập tức truyền vào, "Là anh, Mặc Mặc, mở cửa."
Đường Mặc Kỳ mở chốt cửa, bên ngoài được Đường Kiếm Phong đẩy nhẹ ra, cậu còn chưa kịp xem Đường Kiếm Phong, đã bị nam nhân oán giận mà ôm vào trong
ngực.
Ba giây sau, Đường Mặc Kỳ hung hăng đẩy nam nhân ra, ghét
bỏ nói: "Anh rốt cuộc là mấy ngày chưa tắm rửa rồi? Một thân hôi rình
luôn á!"
Đường Kiếm Phong nhìn cậu nói đến hồng hồng lỗ tai, biết cậu biệt nữu cũng
không vạch trần, cười nói: "Một ngày không thấy như cách ba thu, thì làm sao còn thời gian mà rãnh rỗi làm chuyện khác?"
Đường Mặc Kỳ lui trở về một bước, lỗ tai hồng còn lợi hại hơn, sau đó bước chân cũng đi
nhanh hơn, cái tên này quả nhiên là không có uống thuốc.
Gần đây
cả nước đều bị nhiễm bệnh "cảm", tình hình dịch bệnh càng ngày càng
nghiêm trọng, mỗi người ai cũng cảm thấy bất an, Đường Mặc Kỳ phi thường lo lắng cho Đường Kiếm Phong, hiện tại thấy anh đã trở về, trong lòng
mới buông lỏng một chút.
Đường Kiếm Phong đi tắm rửa, Đường Mặc Kỳ lại
đến hậu viện thông tri cho Diệp Cẩn cùng Hồ lão. Diệp Cẩn nghe nói Đường Kiếm Phong trở về cũng an tâm hơn rất nhiều, cũng nói buổi tối hắn lại
triển khai thân thủ, cho bọn họ lộc ăn, may mắn giữa trưa rau củ còn lại không ít, bằng không Đường Mặc Kỳ lại phải giấu giếm để ra ngoài thêm
một chuyến.
Đường Kiếm Phong tắm rửa xong cũng không mặc lại quân trang, chỉ mặc một cái quần xà lỏn cùng một chiếc áo ba lỗ màu trắng,
cơ bắp trên cánh tay tràn ngập sức bật mỹ cảm, da thịt màu đồng cổ lăn
đầy bọt nước, một đôi chân dài thẳng tắp hữu lực, tóc được lau bằng khăn lông, lung tung rối loạn nhỏ nước.
Đường Mặc Kỳ ngơ ngác mà nhìn mỹ nhân xuất dục đồ này, không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Đường Kiếm Phong cười nhìn Đường Mặc Kỳ, duỗi tay xoa xoa tóc của cậu, nói: "Thế nào? Mặc Mặc xem ngây người rồi?"
Đường Mặc Kỳ xoạt một phát mà đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn mà liếc khắp nơi,
chính là không dám nhìn Đường Kiếm Phong, lắp bắp mà nói:
"Ai......Ai......xem ngây người, cái anh có em đều có, có cái gì mà
đẹp!"
Lúc này Diệp Cẩn cũng rửa sạch tay rồi lại đây, nhìn mặt
Đường Mặc Kỳ đỏ bừng còn nghi hoặc nói: "Tiểu Kỳ, mặt cậu sao lại đỏ như vậy, cơ thể bị cảm nắng sao?"
Đường Mặc Kỳ nghe xong hận không
thể cắn chết hắn, cậu sao lại có thể cảm nắng. Mà Đường Kiếm Phong lại
không tiếng động mà mở rộng khóe miệng.
Sáng sớm hôm sau, Đường
Mặc Kỳ cùng Trương Tử Thành ra ngoài, hôm nay cha mẹ Trương Tử Thành đến thủ đô, vì để tránh kẹt xe, bọn họ đi trước hai tiếng đến sân bay đón
người. Không nghĩ tới hôm nay trên đường thập phần ít người, bọn họ mất
một giờ đã tới sân bay, hai người liền tìm một quán cà phê ngồi chờ.
Hôm nay Đường Kiếm Phong phải về quân bộ, còn phải về Đường gia xem Đường
lão gia tử, nên không có theo lại đây, nếu không anh sẽ thời thời khắc
khắc mà dính vào bên người Đường Mặc Kỳ.
Trước đó Trương Tử Thành từ miệng Đường Mặc Kỳ đã từng nghe nói qua về Đường Kiếm Phong, bất quá chắc hẳn không phải lời hay gì, cho nên hắn có thành kiến rất sâu đối
với Đường Kiếm Phong, luôn tìm cách bởi móc thiếu sót của anh.
Đường Kiếm Phong cũng biết được Trương gia đối xử với Đường Mặc Kỳ rất tốt, cho nên rất khoan dung với Trương Tử Thành.
Hai người ở quán cà phê an tĩnh đợi nửa tiếng, bên ngoài dần dần xôn xao
lên, Đường Mặc Kỳ cùng Trương Tử Thành cũng lập tức đứng lên đi ra bên
ngoài.
Hai người đi được hai bước, đến cửa đại sảnh phát hiện có
không ít người vây quanh một chỗ, thanh âm ồn ào rất lớn, Trương Tử
Thành thích xem náo nhiệt, vừa định chạy lại hướng đó đã bị Đường Mặc Kỳ kéo lại.
Đường Mặc Kỳ lôi kéo hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh
chỗ một cô gái hỏi thăm tình huống, cô gái thấy hai soái ca tiến tới chỗ mình, ngại ngùng đến mức mặt đỏ rực cả lên.
Sau khi Đường Mặc Kỳ hỏi cô gái, lập tức hiểu tường tận tình huống.