Sắc trời dần dần tối sầm, rất nhiều người dân đến tị nạn vào buổi chiều
đã dần dần rời đi, phần lớn đều là đi tìm người thân. Có xe cảnh sát và
xe cứu thương dừng ở công viên, xây dựng vài cái lều trại cấp cứu tạm
thời.
Vì phòng ngừa động đất phát sinh, có rất nhiều người bị
thương ở gần đây được chuyển dời tới nơi này. Sau khi Diệp Cẩn an bài
tốt cho Diệp Việt Trạch và Đường Mặc Kỳ xong, hắn liền đi hỗ trợ cứu
những người sống sót.
Một mình Diệp Việt Trạch ngồi ở đây Diệp
Cẩn có chút không yên tâm, vì vậy Đường Mặc Kỳ một tấc cũng không rời
ngồi bên cạnh đứa nhỏ.
Tuy rằng đã bước vào tháng năm, nhưng
nhiệt độ không khí vẫn còn rất cao, muỗi cũng dần dần nhiều lên. Bên
trong công viên thành phố muỗi cũng đặc biệt nhiều.
Đường Mặc Kỳ
trộm lấy từ trong không gian chai xịt muỗi, đây là do cậu mua ở M quốc,
bên ngoài được đóng gói bằng đồ dùng dã ngoại, thể tích rất nhỏ, nhưng
uy lực lại cực kỳ lớn. Cậu phun phun xung quanh hai người, và một chút ở trên quần áo, liền không còn muỗi tiến lại đớp bọn cậu nữa.
Bởi
vì động đất, nên trạm phát điện cũng bị gián đoạn. Chỉ có bên lều trại
cấp cứu cạnh công viên mới có ánh đèn, là dùng từ bình ắc-quy.
Có không ít người dân không rời đi đều xúm lại xung quanh lều trại, rất
nhiều người vẫn còn đắm chìm trong đau xót do thiên tai gây nên, tiếng
khóc ẩn ẩn không ngừng.
Thẳng đến buổi tối 7 giờ, Đường Mặc Kỳ
vẫn chưa nhận được điện thoại của Đường Kiếm Phong, lúc này mới phát
hiện di động không có tính hiệu, phòng chừng là do trạm tín hiệu ở gần
đây xảy ra vấn đề.
Đường Mặc Kỳ đẩy Diệp Trạch Việt đi đến cổng vào ở công viên, cậu là sợ khi Đường Kiếm Phong lại đây tìm không thấy bọn họ.
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Trạch Việt ăn điểm tâm trong balo, uống một chút nước, hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một bác gái mang theo một cô bé nhỏ tuổi vội vã đi tới.
Bác gái đứng trước mặt hai người bọn họ, đẩy đẩy bé gái nói: "Tiểu Linh, mau gọi anh đi."
Bé gái ngoan ngoãn kêu anh. Vẻ mặt bác gái ngượng ngùng nhìn nhìn Đường
Mặc Kỳ cùng Diệp Việt Trạch, nói: "Xin chào hai cậu, thật ra là thế này, Tiểu Linh nhà tôi buổi trưa ăn ít, chiều nay lại bị kinh sợ, đến bây
giờ còn chưa được ăn cái gì, có thể phiền toái các cậu cho tôi mượn chút điểm tâm cho đứa nhỏ trong nhà được không? Không cần nhiều lắm, chỉ cần vài miếng bánh quy là được rồi."
Nói xong còn nhìn vào balo sau
lưng Đường Mặc Kỳ. Diệp Cẩn đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm người sống sót,
liền giao phó balo này cho cậu. Đường Mặc Kỳ không nói chuyện, con ngươi thanh lãnh nhìn vào đôi mắt đang khát vọng của bé gái.
Sau đó
chậm rì rì mà móc từ trong túi một bịch bánh quy, lại từ trong bịch bánh quy lấy ra bốn năm miếng bánh đưa cho đứa nhỏ, bé gái rất cao hứng nhận lấy, nhanh chóng đem nhét từng miếng vào trong miệng, thoạt nhìn là
thật sự đói bụng.
Vốn dĩ bác gái nhìn thấy Đường Mặc Kỳ móc ra
một bịch bánh quy thì còn rất cao hứng, trong miệng vẫn luôn nói "cảm
ơn" mãi. Sau lại nhìn thấy cậu chỉ đưa ra có bốn năm miếng bánh, sắc mặt lập tức trở nên không tốt lắm. Lôi kéo bé gái đi xa, dùng thanh âm
không lớn không nhỏ nói "quỷ hẹp hòi" gì đó.
Đường Mặc Kỳ nghe
vậy cũng không có sinh khí, sờ sờ đỉnh đầu Diệp Trạch Việt, đem bánh quy đặt vào trên ngực của y, ý bảo đứa nhỏ này ăn thêm một chút.
Đường Mặc Kỳ đã từng thấy qua nhiều người điên cuồng ở mạt thế, bác gái kia
tuy là có chút ích kỷ, nhưng điều này lại làm cậu cảm thấy có chút đáng
yêu.
Đường Mặc Kỳ dọn một tảng đá ngồi kế bên xe lăn của Diệp
Trạch Việt. Nhìn y có chút mệt mỏi, đứa nhỏ này thể chất không được tốt
lắm, ăn xong thức ăn liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng y vẫn luôn lo
lắng cho anh mình, mà hoàn cảnh xung quanh cũng thập phần ồn ào, liền
không ngủ nữa.
Thật ra trong không gian của Đường Mặc Kỳ có một
cái giường xếp, nhưng cũng không thể lấy ra, đành phải đem quần áo trong balo lấy ra đắp lên đùi Diệp Trạch Việt, lại đem xe lăn điều chỉnh góc
độ lại một chút, tận lực làm cho đứa nhỏ cảm thấy thoải mái một chút.
Khoảng hơn 9 giờ tối, hô hấp của Diệp Trạch Việt đã đều đều, Đường Mặc Kỳ ngồi bên cạnh lại xịt thêm một ít dược đuổi muỗi, nhìn cổng vào công viên mà phát ngốc, trong lòng tính toán khi nào thì Đường Kiếm Phong tìm thấy
cậu.
Khi mà Đường Kiếm Phong gặp được cậu, chính là lúc Đường Mặc Kỳ đang dựa vào Diệp Trạch Việt ngủ gà ngủ gật.
Đường Kiếm Phong nhìn sườn mặt tinh xảo của Đường Mặc Kỳ, dọc theo đường đi
anh vẫn luôn lo lắng, hận không thể đuổi tới bên người của cậu ngay lập
tức. Nhưng mà khi nhìn thấy được bóng dáng ấy rồi, anh lại có điểm muốn
lùi bước.
Anh còn nhớ rõ ánh mắt cừu hận năm ấy của Đường Mặc Kỳ
khi rời đi, ngày ngày đêm đêm như cứa vào tim anh. Thời gian dài như
vậy, anh vẫn luôn chìm đắm trong tự trách, cho đến khi nhận được tin
nhắn của Đường Mặc Kỳ, anh còn không dám tin tưởng. Không một ai biết
được rằng, khi anh vừa nhận cuộc gọi, nghe thấy cậu muốn gặp anh, làm
anh có bao nhiêu kích động.
Ngay khi tin tức ở địa phương truyền
ra, Đường Kiếm Phong cơ hồ muốn điên, chỉ vài giây chờ đợi Đường Mặc Kỳ
tiếp điện thoại phảng phất như bị kéo dài, lòng bàn tay anh đều là mồ
hôi lạnh, cơ hồ vô pháp cầm vững di động. Sau khi nghe được thanh âm của Đường Mặc Kỳ, vui sướng cùng kích động lại nháy mắt tràn đầy thân tâm.
Nhưng mà khi thật sự phải đối mặt với cậu, nội tâm anh lại có chút bàng
hoàng, lại ẩn ẩn có chút khủng hoảng, làm anh vô luận như thế nào cũng
không bước ra được.
Đường Mặc Kỳ đã sớm biết có người đứng ở nơi
đó, từ khi có không gian, tất cả phương diện tố chất của cậu đều được
tăng cường không ít, đặc biệt là phương diện cảm quan thì nhanh nhạy hơn rất nhiều. Nhưng Đường Mặc Kỳ cũng không có kinh động đến người kia, mà là từ trong không gian tìm đến một con dao, trộm giấu ở trong tay.
Ngay khi người kia đột nhiên đến gần, Đường Mặc Kỳ đột nhiên không một tiếng động mà giật mình, quét một chân qua. Đường Kiếm Phong không kịp phòng
ngừa cúi người một cái, sau đó phát hiện một cái đồ vật lạnh lẽo đặt
trên cổ mình.
Đường Mặc Kỳ phát hiện người đến là Đường Kiếm
Phong, lập tức thu dao về. Ngoài dự kiến lại là Đường Kiếm Phong, cậu
bất ngờ ôm chầm lấy anh. Trong lòng Đường Kiếm Phong nóng lên, lập tức
xoay người ôm lại cậu, khàn khàn tiếng nói: "Mặc Mặc, Mặc Mặc......"
Đường Mặc Kỳ một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân này, đem
mặt chôn trong ngực anh hít một hơi thật sâu, hốc mắt dần dần ướt át.
Đường Kiếm Phong gắt gao ôm chặt lấy cậu, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Mặc Kỳ lộ ra cảm xúc ỷ lại như vậy ở
trước mặt anh, Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cậu. Trong mắt
tức khắc đọng chút hơi nước.
Chờ đến khi Đường Mặc Kỳ ổn định lại cảm xúc, phát hiện Đường Kiếm Phong vẫn còn ôm mình gắt gao, tức khắc
liền có chút xấu hổ. Lúc cậu duỗi tay đẩy, phát hiện chính mình vẫn còn
bất động, trong lòng bắt đầu hắc tuyến. Đường Kiếm Phong quả nhiên là có thói quen dính người, mới cho anh chút ấm áp đã như thấy ánh mặt trời
sáng lạn.
"Buông em ra." Đường Mặc Kỳ muộn thanh muộn khí nói.
Đường Kiếm Phong lúc này mới lưu luyến mà buông người trong lòng ngực ra, lập tức đăm đăm nhìn Đường Mặc Kỳ. Cậu bị nhìn như vậy có điểm ngượng
ngùng, tuy rằng ở đời trước cậu đã tha thứ cho Đường Kiếm Phong, hơn nữa còn thừa nhận chính mình cũng yêu anh ấy. Nhưng mà đời này hai người
không còn xảy ra những chuyện đó, thái độ cậu thay đổi như vậy cũng quá
đột nhiên. Đường Mặc Kỳ cảm thấy lòng tự trọng của mình có chút tổn
thương.
Đường Kiếm Phong chú ý tới ánh mắt có chút xấu hổ của
cậu, trong lòng vui vẻ, chỉ cần không phải cừu hận cùng lạnh nhạt, thì
anh cảm thấy Đường Mặc Kỳ có tức giận cũng thật đáng yêu.
Đường
Mặc Kỳ không có nhìn thấy ánh mắt của Đường Kiếm Phong, chỉ là nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy đứa nhỏ ngồi trên xe lăn cách đó không xa đã
tỉnh, một đôi mắt to tròn sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm về hướng
bên này.
Đường Mặc Kỳ không được tự nhiên mà khụ một tiếng, ánh
mắt liếc nhìn Đường Kiếm Phong rồi lại nhìn sang hướng Diệp Trạch Việt,
đứa nhỏ phát hiện cậu đã biết y nhìn lén hai người bọn họ, lập tức cười
lấy lòng.