Bạc Kình Thương và Cung Huyền Thương đến nhà hàng trước, sau đó gửi địa
chỉ cho Lôi Hòa Nghi. Tài xế của Phó Ngữ Tình sẽ theo đó đến địa chỉ của nhà hàng, cũng không muộn lắm so với hai người Cung Huyền Thương nên
cũng không sợ họ đợi lâu.
Nhân viên đã đợi sẵn, thấy Lôi Hòa Nghi và Phó Ngữ Tình xuống xe thì lập tức đưa hai người đến phòng bao.
Bàn ăn bên trong là bàn tròn, diện tích vừa đủ cho 4 người, Lôi Hòa Nghi
ngồi xuống bên cạnh Cung Huyền Thương, Phó Ngữ Tình ngồi xuống cạnh cô,
tiếp đó là Bạc Kình Thương. Đối nghịch với bầu không khí hài hòa ấm áp
của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi thì giữa hai người có chút ngượng
ngùng xa lạ. Phó Ngữ Tình gật đầu chào hỏi Bạc Kình Thương, cô vừa đi
thăm Phó Đình Thâm cho nên không có tâm trạng để trò chuyện hay làm gì
cả, chấp nhận dùng bữa tối cùng nhau là vì Lôi Hòa Nghi mời, ngoài ra
giữa cô và Bạc Kình Thương ngoại trừ công việc thì không nên có liên can gì với nhau. Bạc Kình Thương cũng thừa biết điều đó nên cũng không nói
gì nhiều. Rất nhanh nhân viên đã mang menu vào cho mọi người chọn món.
Lôi Hòa Nghi chọn vài món mình thích, Phó Ngữ Tình cũng tương tự, Bạc
Kình Thương thì rất đơn giản còn Cung Huyền Thương thì chọn thêm vài món ăn nhẹ giúp làm ấm bụng dễ tiêu hóa và trà thảo mộc, anh vốn tính gọi
trà gừng đường đỏ nhưng Lôi Hòa Nghi ngoại trừ trà do anh làm thì không
chịu uống trà những chỗ khác vì mùi gừng rất hăng nên đổi sang trà thảo
mộc cho cô.
Biết là Phó Ngữ Tình sẽ không nói gì với Bạc Kình
Thương nên để bầu không khí đỡ khó xử thì Lôi Hòa Nghi nói chuyện phiếm
với cô ấy để hai người đàn ông tự tìm chuyện nói với nhau, dù sao thì
cũng không thể khiến căn phòng tổng thể trở nên yên lặng một cách quái
dị hoặc là chỉ có Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi trò chuyện với nhau.
Cung Huyền Thương biết ý nghĩ của Lôi Hòa Nghi nên cũng hưởng ứng, dù sao
anh và Bạc Kình Thương đích xác đã có một khoảng thời gian không gặp, có vài chuyện để nói với nhau. Đến khi nhân viên dọn món lên thì mọi người mới tạm ngừng việc nói chuyện phiếm. Dù sao vì nể mặt Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi nên Phó Ngữ Tình cũng sẽ khống chế tốt cảm xúc của
mình.
Bữa tối kết thúc trong êm đềm, trước khi về Lôi Hòa Nghi
cũng gửi cho Phó Ngữ Tình hộp điểm tâm dành cho cô ấy sau đó mới chia
tay nhau về nhà. Suốt cả buổi Bạc Kình Thương cũng không có cơ hội đơn
độc ở chung với Phó Ngữ Tình, nhìn thấy xe cô ấy khi xa rồi gương mặt
mới hiện lên chút ủ rũ. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vẫn còn đứng
đó, đều có thể nhìn thấy thần sắc trên gương mặt Bạc Kình Thương, Lôi
Hòa Nghi thở dài sắp xếp câu từ rồi nói:
- Bạc đại ca thứ cho em
nói thẳng… tình cảm không phải thứ có thể cưỡng cầu. Em mong anh có thể
tìm được người xứng đáng lại càng hi vọng chị Tiểu Tình có thể hạnh phúc nhưng phải bắt buộc hai bên đều nguyện ý mới được. Chấp niệm của Tiểu
Tình quá lớn, cái bóng của Phó Đình Thâm cũng quá lớn, anh… nếu anh
không thể nắm chắc em nghĩ anh không cần phí thời gian nữa.
- Cảm ơn em dâu cho lời khuyên, có điều anh… đợi được!
- Phụ nữ hiểu phụ nữ hơn đàn ông, muốn chị Tiểu Tình vượt qua được quá
khứ rất khó nhưng nếu anh đã kiên quyết vậy em chúc anh sớm được như ý.
- Lời này anh nhận!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, cùng với Cung Huyền Thương tạm biệt Bạc Kình Thương rồi lên xe về nhà.
Trên đường về, Lôi Hòa Nghi im lặng, cô muốn ôm Cung Huyền Thương nhưng giữ
hai ghế ngồi có vách ngăn còn một tủ lạnh mini ở giữa nên cô chỉ có thể
cầm tay anh mà thôi.
- Sao vậy em, có chuyện gì muốn nói với anh không?
- Bạc đại ca không nói với anh là em đã đi đâu tìm chị Tiểu Tình sao?
- Anh ấy không nói!
Hai bàn tay tinh tế xinh đẹp của Lôi Hòa Nghi cầm lấy tay Cung Huyền Thương, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của anh.
- Em đã đến nghĩa trang thành phố… thăm mộ Phó Đình Thâm.
Mặc dù đã từng nhìn thấy Phó Đình Thâm thông qua truyền thông báo chí nhưng lần này lại khiến cô có cảm giác đặc biệt hơn. Giống như vì có Phó Ngữ
Tình ở đó cho nên Lôi Hòa Nghi mới có thể khắc họa rõ ràng dáng vẻ của
anh ấy hơn, người đàn ông trở nên hoàn hảo nhờ vào tình yêu sâu đậm của
Phó Ngữ Tình.
- Mặc dù không biết mấy năm yêu nhau hai người họ
đã trải qua những gì nhưng em cảm thấy Phó Đình Thâm xứng đáng để yêu cả đời. Cho nên em mới nhắc nhẹ Bạc đại ca như vậy…
- Chuyện của
bọn họ chúng ta khó mà khuyên được. Bạc đại ca vì cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ cho nên nhìn bề ngoài anh ấy không để ý nhưng thực chất đối
với hôn nhân anh ấy rất kháng cự, Bạc đại ca sẽ không bao giờ chấp nhận
chuyện liên hôn gia tộc hay kết hôn với người mình không yêu. Dĩ nhiên
với cá tính của anh ấy sẽ không dễ gì yêu một ai, nhưng khi đã yêu thì
rất khó để thoát. Dù kết quả có thế nào thì cũng là từ sự lựa chọn của
bản thân mà thành cho nên chúng ta chỉ nên làm người ngoài cuộc đừng làm ảnh hưởng quyết định của họ.
- Vâng…
Cung Huyền Thương
khẽ xoa đầu Lôi Hòa Nghi, anh biết cô đã từng chết một lần, đã từng chia ly với những người cô yêu thương cho nên đối với những chuyện âm dương
cách biệt cô rất nhạy cảm. Anh không thể can thiệp quá khứ, anh chỉ có
thể nỗ lực cho tương lai của cô, khiến cô không phải lo nghĩ gì cũng
không có gì phải nuối tiếc.
Hai người về đến khách sạn, trở lại
phòng của mình, Lôi Hòa Nghi đi tắm trước, vẫn còn sớm nên cô chưa vội
nghỉ ngơi mà cầm laptop ra ban công ngồi xử lí công việc của thương hiệu thời trang. Cung Huyền Thương thấy cô mặc đồ ấm cầm theo khăn choàng
lông mới yên tâm đi tắm.
Lôi Hòa Nghi tập trung làm việc đến khi thấy hai mắt nhức mỏi mới gập laptop lại. Vừa ngẩng đầu đã ngơ ngác.
- Tuyết rơi rồi!
Đúng lúc này Cung Huyền Thương đi ra, thấy Lôi Hòa Nghi đang ngẩn ngơ ngắm tuyết thì mỉm cười bước đến từ phía sau ôm lấy cô.
- Những bông tuyết đầu tiên của mùa đông được gọi là tuyết đầu mùa. Trong văn hóa người Hàn, có một câu nói thế này: Khi tuyết đầu mùa rơi, nếu
tỏ tình với người mình thương hoặc đang ở bên người đó, thì hai người sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Còn nếu không có ai để đi cùng, thì tuyết
đầu mùa cũng mang đến cho người ta một cảm xúc tích cực. Năm nay là năm
đầu tiên anh và em cùng đón tuyết đầu mùa, không chỉ năm nay mà 50 năm
sau, 70 năm sau cũng sẽ như vậy. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi…
-
Đó là tất nhiên. Ngắm tuyết mùa đông, đón gió mùa xuân, thưởng hoa mùa
hạ, ngắm lá mùa thu, tất cả đều không được thiếu. Chúng ta sẽ không rơi
vào kết cục giống như Phó Đình Thâm và Phó Ngữ Tình, sẽ không giống
Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần, em không muốn phải chia ly một lần nào
nữa.
- Sẽ không! Anh hứa với em!
- Đáng tiếc, sức khỏe của em không cho phép, nếu không thật muốn đi chơi tuyết.
- Lễ hội tuyết ở Cáp Nhĩ Tân rất đẹp, năm sau đợi khi em điều dưỡng cơ thể khỏe hơn, mùa đông chúng ta sẽ đến Cáp Nhĩ Tân.
Lôi Hòa Nghi vừa nghe đã quay người lại, hai tay ôm eo Cung Huyền Thương nhìn anh:
- Anh nói thật không?
- Hứa với em, năm sau chúng ta sẽ đi Cáp Nhĩ Tân nhưng điều kiện tiên quyết là sức khỏe của em phải đạt tiêu chuẩn của anh.
Không ai đoán được hẹn ước mùa đông đến Cáp Nhĩ Tân tham gia lễ hội tuyết rất lâu rất lâu sau mới có thể hoàn thành.
- Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ thôi em!
- Vâng!
Một tay Cung Huyền Thương ôm eo Lôi Hòa Nghi một tay cầm lấy laptop của cô đi về phòng.
- Đúng rồi Thương, ngày mai anh dạy em nấu trà gừng đường đỏ nhé!
- Sao lại muốn học, anh nấu cho em được mà!
- Nhưng sắp tới anh phải xuất ngoại rồi, em muốn uống nhưng lại không nấu ra được mùi vị dễ uống như anh, em ghét vị cay của gừng lắm!
- Được rồi, vậy ngày mai anh dạy em!
- Yêu anh nhất!
- Dẻo miệng!
- Em mặc kệ, chính là yêu anh!
Đạt được mong muốn Lôi Hòa Nghi tung tăng đi về giường, đợi Cung Huyền
Thương nằm xuống bên cạnh cô lập tức lăn vào người anh nhắm mắt ngủ.
Cung Huyền Thương cúi xuống hôn lên trán cô sau đó tắt đèn ngủ cũng
nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau hai người quay lại với
lịch trình bình thường, Cung Huyền Thương thành công ký hợp đồng với đối tác còn Lôi Hòa Nghi thì hoàn thành một ngày quay phim hoàn hảo. Lúc về nhà thì Cung Huyền Thương đã mua xong nguyên liệu chỉ đợi Lôi Hòa Nghi
về để tác nghiệp. Cô nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra phòng bếp theo Cung Huyền Thương học hỏi.
Quần quật gần hai giờ đồng hồ cô cũng đã
nấu ra hương vị gần giống với Cung Huyền Thương, mặc dù cảm giác không
tuyệt như anh làm nhưng so với trà gừng vị cay xộc mũi thì tốt hơn rất
nhiều. Tuy nhiên Cung Huyền Thương uống thử thì lại hết lời khen ngợi.
- Em nấu trà rất ngon, đừng tự ti!
- Anh phải tin vị giác của em, mặc dù mùi vị không tồi nhưng còn kém so với anh!
- Đó là bởi vì anh làm cho nên em cảm thấy đặc biệt, đừng vì thế mà hạ thấp mình!
- Nói vậy chẳng phải bởi vì cái này là do em làm nên anh mới thấy ngon sao?
- … Nói vậy cũng không sai nhưng em phải có lòng tin với mình. Huống chi
trà gừng đường đỏ nếu em muốn uống lúc nào anh làm cũng được, em không
cần phải tự mình ra tay.
- Vâng!
- Muộn rồi, để anh nấu bữa tối không thể để Nghi công chúa nhà chúng ta đói được!
- Em giúp anh!
- Anh tự làm được rồi, ngoan, ra ngoài xem tivi đi em!
Lôi Hòa Nghi nhìn lại bếp, trong lúc cô thực hành thì anh đã chuẩn bị
nguyên liệu cho bữa tối rồi, dường như cũng không có việc gì cần cô làm, cô ở lại chỉ vướng tay anh thôi. Thấy vậy Lôi Hòa Nghi lập tức ngoan
ngoãn đáp lời rồi ra phòng khách.
- Dạ!
Kỳ sinh lý của Lôi Hòa Nghi đã qua, công việc của Cung Huyền Thương ở thủ đô cũng đã xong, phía đối tác nước ngoài đã bắt cầu đốc thúc nên thời gian Cung Huyền
Thương ở lại thủ đô cũng không còn nhiều. Anh đã nói qua chuyện này với
Lôi Hòa Nghi, ấn định hai ngày sau sẽ trực tiếp bay ra nước ngoài luôn.
Lôi Hòa Nghi mặc dù không muốn xa anh nhưng cũng không còn cách nào
khác, cũng may Cung Huyền Thương đã xong việc nên có thể bồi Lôi Hòa
Nghi ở đoàn làm phim, thời gian hai người ở bên nhau cũng nhiều hơn.
Có điều khoảng cách hai ngày cũng không dài, rất nhanh đã đến lúc tách
nhau ra. Hôm Cung Huyền Thương xuất ngoại, Lôi Hòa Nghi xin nghỉ sớm để
đến sân bay tiễn anh. Hành lý của anh không nhiều nên nhân viên đã mang
đi trước, lúc này anh ôm Lôi Hòa Nghi trong lòng, thần sắc trên gương
mặt hiện rõ suy nghĩ không nỡ rời xa.
- Khoảng cách đến lúc đóng
máy cũng không còn bao lâu, em nhớ giữ gìn sức khỏe, quay phim xong nếu
có thể thì trở lại Hải thành, nhiệt độ ở đó cao hơn ở thủ đô. Nhưng nếu
em muốn ở lại chơi thêm vài ngày thì phải nhớ chiếu cố bản thân thật
tốt. Lúc đó nếu thành phố anh ở thời tiết tốt sẽ đón em qua chơi.
- Em sẽ nghe lời, anh cũng phải chăm sóc bản thân, chênh lệch múi giờ với chênh lệch nhiệt độ nói ít không ít nói nhiều không nhiều nhưng anh
cũng không được chủ quan, phải lấy sức khỏe bản thân làm đầu. Dù thể
chất anh tốt cũng không phải là không thể bị bệnh, em sẽ không làm anh
lo lắng nhưng anh cũng phải khiến em yên tâm mới được.
- Người cao tuổi là anh đây làm sao nỡ để cô nhóc như em phải lo!
Tâm tình xuống dốc của Lôi Hòa Nghi bị một câu của Cung Huyền Thương chọc cười, cô bĩu môi đáp lại:
- Anh chỉ nói thôi thì làm sao em yên tâm được!
- Hàng ngày đều sẽ báo cáo tình hình cho em nhé!
Lôi Hòa Nghi nể mặt anh mà gật đầu, sau đó hai tay quàng qua cổ kéo anh xuống, tự động dâng lên nụ hôn của mình.
- Thượng lộ bình an!
- Nhất định!
Cung Huyền Thương xoa đầu Lôi Hòa Nghi, nâng một lọn tóc của cô lên đặt
xuống một nụ hôn dịu dàng. Sau đó tháo khăn quàng cổ của mình xuống,
choàng lên cổ cô.
- Em không lạnh!
- Anh sắp lên máy bay rồi, không cần khăn quàng cổ này, em mang đi, tránh lúc về bị lạnh.
Lôi Hòa Nghi mặc một bộ váy len không dây dài qua gối, ôm sát người bên
ngoài khoác thêm áo lông cho nên không thấy lạnh, chỉ là cần cổ và xương quai xanh lộ ra của cô khiến Cung Huyền Thương không yên tâm nên mặc kệ Lôi Hòa Nghi phản đối, anh vẫn choàng lên cho cô.
Có một kiểu
lạnh gọi là ông chồng nhà cô cảm thấy cô lạnh, Lôi Hòa Nghi không từ
chối sự quan tâm của anh nữa, trên khăn quàng cổ có hơi ấm và mùi hương
của anh khiến cô đỡ buồn hơn một xíu. Cung Huyền Thương nhìn cô choàng
khăn quàng cổ của mình, gương mặt hài lòng.
- Như vậy tốt hơn rồi!
Âm thanh tiếp viên sân bay vang lên qua loa thông báo, sắp tới giờ khởi
hành đôi nên Cung Huyền Thương phải qua cổng an ninh. Anh lại cúi người
ôm Lôi Hòa Nghi.
- Không gặp thì nhớ nhưng gặp rồi vẫn nhớ, hiện tại vẫn chưa đi nhưng anh lại bắt đầu nhớ em rồi!
Lôi Hòa Nghi vuốt lưng anh như đang an ủi, cô không dám lên tiếng cô sợ bản thân khi lên tiếng sẽ là một câu nhớ anh, hai câu không nỡ, ba là bật
khóc đến lúc đó Cung Huyền Thương nhất định sẽ ở lại với cô.
Cung Huyền Thương buông cô ra, nhìn vào đôi mắt đã phiếm đỏ của Lôi Hòa Nghi.
- Không khóc nhé, anh sẽ cố về sớm!
Cô ngoan ngoãn gật đầu buông tay, Cung Huyền Thương thở dài, hôn lên trán
Lôi Hòa Nghi sau đó từng bước đi về phía cổng an ninh, suốt quá trình
không ngừng quay đầu lại nhìn, đến khi không còn nhìn thấy người nữa mới khôi phục dáng vẻ lạnh lùng người lạ chớ lại gần. Một đường bước vào
khoang hạng nhất, ngồi xuống ghế của mình, Cung Huyền Thương mệt mỏi
nhéo nhéo mi tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, biết là không thể thấy
được nhưng vẫn tham lam muốn bắt được một bóng dáng nào đó. Đến khi máy
bay cất cánh anh mới thu hồi tầm mắt, cầm lấy laptop bên cạnh tiếp viên
đã mang lên từ sớm, chú tâm xử lý công việc. Anh muốn hoàn thành thật
sớm, về nhà sớm nhất có thể.
Bên phía Lôi Hòa Nghi, sau khi Cung
Huyền Thương xuất ngoại thì ngay ngày hôm sau Lôi Sâm cũng đến thủ đô để bàn chuyện chụp ảnh quảng bá bộ sưu tập mới của Mia. Phim đã quay sắp
xong thì thời gian rảnh rỗi của Lôi Hòa Nghi tương đối nhiều, sau khi
bàn bạc với Lôi Sâm và thương lượng tốt với đạo diễn và phía thương hiệu thì Lôi Hòa Nghi cũng ấn định dành hai ngày để chụp ảnh.
Sau khi chốt lịch, Lôi Hòa Nghi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cùng Lôi Sâm đến studio của Mia.
Phía thương hiệu đã gửi ảnh bộ sưu tập cho Lôi Hòa Nghi để cô xem qua và tìm linh cảm, đến lúc chụp ảnh có thể thảo luận với nhiếp ảnh gia để tạo ra hiệu ứng tốt nhất. Lôi Hòa Nghi chịu ảnh hưởng từ mẹ mình và kiến thức
vốn có cho nên đối với phỉ thúy cũng có am hiểu tương đối. Sau một hồi
thảo luận với đội ngũ nhiếp ảnh thì quyết định sẽ lấy chủ đề dân quốc và cổ phục để chụp. Mia hướng đến phân khúc khách hàng cao cấp cho nên mỗi tấm ảnh quảng bá đều phải có sự sang trọng và đài các, mà Lôi Hòa Nghi
đã có sẵn nhan sắc và khí chất chỉ cần tìm được chủ đề chụp ảnh phù hợp, thông qua bàn tay biến hóa của đội ngũ hậu kỳ nhất định sẽ mang đến
hiệu quả tốt nhất.
Lần chụp ảnh này có sự góp mặt của Giám đốc
thương hiệu cho nên Lôi Hòa Nghi dùng hết 200 công lực, khiến bản thân
bận rộn để bớt nhớ về ai đó hơn. Vốn dĩ Lôi Hòa Nghi cho rằng trang phục cũng sẽ do thương hiệu chuẩn bị không ngờ Lôi Sâm lại có thể thỏa hiệp
sử dụng sườn sám và cổ phục của CHEN phối hợp cùng trang sức của Mia.
Một công đôi việc, vừa quảng bá trang sức vừa nâng tầm thương hiệu cho
CHEN. Đối với việc này Lôi Hòa Nghi vô cùng cảm kích Lôi Sâm, không biết có phải đầu bị thương nhiều lần quá hay không mà những việc cơ bản như
vậy Lôi Hòa Nghi lại chậm chạp không nghĩ đến, lúc cô nhận thức được thì Lôi Sâm đã an bài xong tất cả, đến cả trang phục cũng đã chuyển đến.
Bộ sưu tập được chia làm nhiều phần, bối cảnh chụp ảnh ngoại trừ sở studio còn có ngoại cảnh. Cho nên mới phải chia làm hai ngày, ngày đầu tiên
chụp ở studio tương đối thuận lợi, cao tầng của Mia đều rất hài lòng, mà Lôi Hòa Nghi cũng rất vui vẻ vì có thể làm tốt. Hiển nhiên những bộ
trang sức chụp ở studio đều không phải mẫu cao cấp giá trị nhất trong bộ sưu tập, những thứ quan trọng nhất đều để sau cùng, chính là ngày chụp
ngoại cảnh.
Lấy bối cảnh là một biệt phủ với phong cách cổ kính, hệt như một sơn trang của ẩn thế gia tộc.
Lôi Hòa Nghi vừa thay đồ xong đã có cảm giác hòa làm một với nơi này, linh
cảm dồi dào, thương hiệu cũng mang ra bộ trang sức tọa trấn của bộ sưu
tập lần này.
Trang sức làm từ Đế vương lục, linh cảm xuất phát từ hình ảnh hồ điệp, riêng vòng tay là một khối ngọc trơn nhẵn không có
hoa văn. Không thể không nói giá trị bộ trang sức này cực kỳ xa xỉ, phẩm chất ngọc thuộc hàng cực phẩm, chế tác tinh xảo cầu kỳ, xứng đáng là bộ trang sức tọa trấn. Lúc đeo vòng tay lên, Lôi Hòa Nghi nhớ lại chiếc
vòng tay gia truyền Cung Huyền Thương đã đưa cho cô. Dường như vòng tay
của Cung gia phẩm chất tốt hơn một chút, nếu lấy ra so sánh, bàn về giá
trị thời gian và xuất xứ, chiếc vòng của cô giá trị hơn rất nhiều. Nghĩ
đến vòng tay không khỏi khiến cô nhớ đến Cung Huyền Thương, đôi mắt lập
tức hiện lên sưu tương tư, quanh thân tản ra một hơi thở cô đơn u sầu,
mà cảnh tượng đẹp đấy buồn bã đó được nhiếp ảnh gia thu trọn vào máy
ảnh, hiện ứng ngoài mong đợi.
Lôi Hòa Nghi hoàn toàn không biết
điều này, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng cô nói với đội nhiếp ảnh có
thể bắt đầu, khu vực chụp ảnh đã được chọn trước, Lôi Hòa Nghi chỉ việc
tạo dáng chụp ảnh là được.
Những bộ trang sức còn xót lại đều
được chụp xong trong hôm nay, Lôi Hòa Nghi cũng thay liên tiếp mấy bộ
đồ, tuy có chút mệt nhưng vẫn còn nhiệt huyết vì sự nghiệp, khiến phía
thương hiệu rất hài lòng. Kết thúc buổi chụp hình, Lôi Hòa Nghi và mọi
người ngồi lại chọn ra những tấm ảnh có hiệu quả tốt nhất để đưa lên tạo chí. Nhiếp ảnh gia cũng hỏi ý Lôi Hòa Nghi về những tấm ảnh anh ta chụp lúc cô đang thất thần, Lôi Hòa Nghi tỏ vẻ nếu có thể mang đến hiệu ứng
tốt thì cứ tự nhiên. Cô không nghĩ đến chính những tấm ảnh đó sẽ nâng
tầm địa vị của cô lên một đẳng cấp khác.
Với tư cách là gương mặt đại diện của Mia đã hoàn thành xuất sắc lần quảng bá sản phẩm lần này,
Mia rất hài lòng với sự chuyên nghiệp của cô nên đã tặng cho cô một
chiếc trâm bạc chạm khắc một đóa hoa sen chế tác từ phỉ thúy Tử La Lan
vô cùng quý giá. Dưới sự nhiệt tình của giám đốc thương hiệu, Lôi Hòa
Nghi không cách nào từ chối món quà này mà chỉ có thể nhận lấy cẩn thận
cất giữ. Kết thúc buổi làm việc, Lôi Hòa Nghi cùng Lôi Sâm trở về.
- Lôi Sâm ca, anh sẽ ở lại thủ đô bao lâu nữa ạ?
- Không quá 5 ngày, em có việc gì sao?
- Vâng ạ, có vài chuyện muốn nhờ anh giúp một tay!
- Em nói đi!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười lấy điện thoại ra thảo luận cùng với Lôi Sâm suốt
đoạn đường về. Sau khi xong việc với Mia, Lôi Hòa Nghi quay lại với quá
trình quay phim, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ trong một tuần. Sau đó vì
tuyết rơi quá dày đặc, ảnh hưởng đến việc quay phim, nhiệt độ cũng xuống thấp rất nhiều, có vài nhân viên đã không chịu nổi mà dẫn đến cảm mạo,
sợ sẽ lây bệnh cho nhau nên đạo diễn quyết định cho mọi người nghỉ ngơi 5 ngày lấy lại tinh thần. Kỳ nghỉ này đến quá đúng lúc, Lôi Hòa Nghi vô
cùng vui vẻ. Thời gian vừa qua cô và Cung Huyền Thương thường xuyên gọi
điện cho nhau nên anh cũng không cần trợ lí của cô báo cáo công việc
nữa. Hiện tại có thời gian, cô đã đặt vé máy bay rồi, cũng đã báo cáo
với Cung Huyền Thương đề phòng lúc cô lên máy bay anh gọi không được sẽ
lo lắng.
Sắp xếp xong tất cả, Lôi Hòa Nghi mang hành lý ra sân
bay, trước khi đi cô cũng đã nói với Tấn Trường Bân - Giám đốc của khách sạn để quản lý phòng ở của cô trong lúc cô vắng, hoặc là Bạc Kình
Thương có hỏi thì cũng không khiến ai khó xử vì sự vắng mặt bất ngờ của
cô.
Điểm đến cho chuyến đi lần này của Lôi Hòa Nghi là tỉnh Hà
Nam. Vì tình hình thời tiết nên các chuyến bay bị hạn chế rất nhiều, may mà có vé máy bay trong những ngày nghỉ này. Lôi Hòa Nghi đã sớm đặt
phòng đặt xe chỉ đợi máy bay hạ cánh thôi.
Sau khi xuống máy nay
xách vali ra cổng thì xe Lôi Hòa Nghi đặt đã sớm đợi sẵn. Cô lên xe đi
về resort mà mình đã đặt phòng, Lôi Hòa Nghi mặt đồ kín vì thời tiết
lạnh, trên mặt đeo khẩu trang nhưng những đường nét xinh đẹp vẫn dễ bị
nhận ra. Tài xế là một ông chú trông đã ngoài 60, gương mặt phúc hậu
nhìn vào gương sau đó nhìn ra màn hình lớn bên ngoài.
- Cô gái, tôi nhìn cô trông có chút quen quen!
- Sao ạ?
- Trên màn hình lớn ngoài kia là cô đúng không?
Lôi Hòa Nghi nhìn ra cửa sổ xe, quả thật không sai trên màn hình lớn là ảnh chụp quảng bá trang sức cho Mia. Là một tấm ảnh nhiếp ảnh gia chụp
trong lúc cô ngẩn ngơ nhớ đến Cung Huyền Thương. Lúc đó anh ta chụp rất
nhiều, tấm được chiếu trên màn hình lớn là cảnh Lôi Hòa Nghi thẳng lưng
ngồi tựa đầu vào trụ, đang nhắm mắt, vài sợi tóc con lõa xõa trên gò má
non mịn, cả người thả lỏng, bầu không khí ôn hòa trong lành cùng với cô
gái xinh đẹp dịu dàng mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng theo năm tháng, bộ
trang sức Đế vương lục quý giá nổi bật trên sườn sám trắng và khăn lông
mềm mại càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ.
Trong lúc Lôi Hòa Nghi chăm chỉ quay phim và nấu cháo điện thoại với
Cung Huyền Thương, cô không biết những bức ảnh mình chụp được lên trang
bìa của Vogue và ELLE, thậm chí lên cả màn hình lớn của thủ đô, Hải
thành, Hà Nam,… Đạo diễn Trương lúc này đang ở nhà thầm mỉm cười vì
chẳng cần tốn tiền quảng bá phim nữa.
Sau giây phút bất ngờ, Lôi Hòa Nghi ngồi ngay lại ghế thở dài, tài xế vừa nhìn đã biết mình nhận đúng người.
- Cô gái yên tâm, tôi sẽ không nói việc cô đến Hà Nam cho ai đâu. Có điều không biết cô có thể cho tôi xin chữ ký hay không, cháu gái của tôi rất thích cô.
- Được ạ, không thành vấn đề!
- Cảm ơn, cảm ơn!
- Vâng!
Vừa hay trong túi xách của Lôi Hòa Nghi có một cuốn album ảnh do Mia gửi
đến để cô đánh giá, đều là những tấm ảnh đẹp nhất, đầy đủ nhất, chỉ lưu
truyền nội bộ, mà Lôi Hòa Nghi chỉ có 3 cuốn, hiện tại có thể tặng cho
cháu gái của chú tài xế này, gặp nhau xem như cũng có duyên. Lúc đến
resort, Lôi Hòa Nghi lấy quyển album ra, ký tên và ghi lời động viên rồi đưa cho chú tài xế.
- Cái này cháu tặng cho cô bé, nhờ chú truyền lời cho cô bé là cháu rất cảm ơn sự yêu thích của em ấy?
- Tặng… tặng sao ạ?
- Vâng, chú cứ nhận lấy đi ạ!
- Vậy tiền cước chuyến xe này cô không cần trả nữa, xem như tôi cảm ơn cô!
- Như vậy không được, đoạn đường từ sân bay đến đây không ngắn sao cháu có thể nhận. Chú cứ yên tâm nhận đi ạ!
- Vậy cảm ơn cô!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi đã sớm thanh toán qua ứng dụng rồi nên có từ chối hay không
thì tài xế vẫn sẽ nhận tiền bình thường. Nhân viên resort ra giúp Lôi
Hòa Nghi xách vali, cô chỉnh lại quần áo rồi đi vào resort check in. Bên ngoài một người đàn ông xa lạ nhìn thấy Lôi Hòa Nghi thì hai mắt sáng
bừng như tìm thấy kho báu:
- Nữ thần… thật sự là nữ thần, cô ấy đang ở Hà Nam…
Lôi Hòa Nghi check in xong thì vào phòng, ngày đầu tiên đến đây cô vẫn chưa quen nên muốn nghỉ ngơi trước sau đó mới lên lịch những việc cần làm.
Sau khi ngủ một giấc thì trời cũng về chiều, đoán hẳn bây giờ phía Cung
Huyền Thương là ban ngày nên Lôi Hòa Nghi gọi điện cho anh. Điện thoại
kết nối rất nhanh đã có người bắt máy.
- Anh nghe đây!
- Anh có đang bận không?
- Bận nhưng vẫn có thời gian nghe điện thoại của em, đừng lo!
- Em đến nơi rồi!
- Em vẫn chưa nói cho anh biết là em đi đâu?
- Bí mật, lúc về sẽ mua quà cho anh!
Bên kia vọng lại tiếng cười của Cung Huyền Thương, anh nhìn đống quà mình
mua cho cô đã chất sắp đầy phòng khách sạn trong lòng không đoán được
lúc cô nhìn thấy sẽ có biểu cảm gì.
- Vậy anh rất mong chờ quà của em đó!
- Sẽ không khiến anh thất vọng!
- Anh nghe nói thủ đô tuyết rơi rất dày, nhiệt độ cũng xuống thấp, em đi du lịch nên chọn địa điểm nhiệt độ cao một chút!
- Vâng, em biết mà, anh yên tâm, bên anh thì sao, thời tiết không khắc nghiệt chứ?
- Vẫn ổn, không thể khiến anh bị bệnh được đâu!
- Vậy thì em yên tâm rồi!
- Bên em giờ đã tối rồi, em mau đi ăn rối đi, đừng để đói!
- Dạ!
- Ngoan, anh sẽ cố gắng về sớm!
- Không cần gấp gáp, đừng vì về sớm mà làm việc quá giờ, em không cho phép!
- Được, nghe lời em!
- Vậy… em tắt máy đây!
- Tạm biệt bé con.
- Tạm biệt anh!
Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, sắp xếp quần áo, thay đồ sau đó ra nhà hàng
của resort dùng bữa, ăn uống no nê thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Lôi Hòa Nghi bắt đầu lên đường, trước khi đi cô đã nấu một ít
trà gừng đường đỏ cho vào bình giữ nhiệt, bỏ vào balo, sau đó cô thuê
một chiếc xe để lái đến nơi mình muốn đi. Mà lúc này ở resort có nhân
viên phụ trách bảo trì nguồn điện đến kiểm tra theo định kỳ.
Lôi Hòa Nghi lái xe đến một địa điểm cực kỳ nổi tiếng ở tỉnh Hà Nam - Núi Lão Quân.