Lúc Lôi Hòa Nghi thức dậy cảm nhận được bên cạnh mình có người khác thì
ngẩng đầu lên nhìn, lọt vào mắt là gương mặt say ngủ của Cung Huyền
Thương, trông có vẻ rất mệt mỏi, bình thường chỉ cô hơi trở mình anh đã
thức rồi, hiện tại ngủ sâu như vậy hẳn là mấy ngày qua vất vả không ít,
khẳng định vừa xuống máy bay đã chạy đến đây rồi.
Nghĩ thế Lôi Hòa Nghi không khỏi đau lòng cho anh, cử chỉ nhẹ nhàng nằm
xuống, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai Cung Huyền Thương như đang dỗ anh ngủ, có
anh bên cạnh Lôi Hòa Nghi cũng không còn lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm
nữa, bầu không khí yên lặng khiến Lôi Hòa Nghi vừa tỉnh giấc không bao
lâu lại buồn ngủ, một lúc sau cũng say giấc.
Lần nữa thức dậy thì Cung Huyền Thương cũng đã tỉnh giấc, vòng tay anh ôm
trọn Lôi Hòa Nghi vào lòng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vốn dĩ có rất
nhiều lời muốn nói, rất nhiều chuyển muốn hỏi nhưng lúc lên tiếng Lôi
Hòa Nghi cũng chỉ nói một câu:
- Anh về là tốt rồi!
- Anh về rồi, từ giờ mọi chuyện sẽ ổn thôi!
- Vâng!
Cung Huyền Thương cúi đầu dịu dàng hôn lên trán Lôi Hòa Nghi, ngón tay khẽ vuốt vị trí bị thương vẫn còn băng bó trên trán cô:
- Còn đau không em?
- Dạ không, miệng vết thương đã không còn đau từ lâu rồi... thỉnh thoảng
chỉ nhức đầu một xíu nhưng bác sỹ nói đó là triệu chứng bình thường,
chăm chỉ uống thuốc qua một thời gian máu bầm tan hết thì sẽ không sao
nữa!
Cung Huyền Thương gật đầu vuốt tóc Lôi Hòa Nghi sau đó xuống giường bế cô lên, đi về phía nhà vệ sinh.
- Anh giúp em vệ sinh cá nhân!
Lúc hai người trở ra thì mẹ Lôi và Ninh Mẫn cũng đến.
- Huyền Thương về rồi đấy à, vừa hay mẹ mang đồ ăn đến rất nhiều, hai đứa cùng dùng bữa nhé!
- Vâng, làm phiền mẹ rồi ạ!
Cung Huyền Thương lễ phép đáp lại rồi nắm tay Lôi Hòa Nghi đi đến bàn ngồi
xuống, Lôi Hòa Nghi đang ăn thì chợt nhớ ra gì đó, quay sang mẹ Lôi nói:
- Mẹ, con có thể xuất viện được chứ ạ?
- Nếu con muốn về nhà thì đợi mẹ nhờ bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của con đã, không còn vấn đề gì nữa mẹ sẽ đi làm thủ tục cho con!
- Vâng ạ!
Mẹ Lôi đi ra ngoài, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi chậm rãi dùng bữa
Ninh Mẫn ngồi một bên ung dung xem tin tức và xử lý công việc nội bộ.
Đến khi ăn xong thì Cung Huyền Thương mang bát đũa đi dẹp, Ninh Mẫn mới
đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi.
- Mấy ngày qua vì cậu thường xuyên đau đầu nên mọi người không cho cậu sử dụng thiết bị điện tử hay xem tivi, khiến cậu bỏ qua không ít tin tức
lớn!
- Hửm, vậy mấy ngày qua có rất nhiều chuyện xảy ra mà mình không biết sao?
Sau khi cô tỉnh dậy thì Cung Huyền Thương lại xuất ngoại nên cô cũng không
có tâm trạng làm việc gì, chỉ ăn ngủ nghỉ ngơi và uống thuốc, đến gọi
điện thoại cho Cung Huyền Thương cũng rất ít nên việc xem tin tức hoàn
toàn không có.
Ninh Mẫn cũng hiểu rõ nên từ từ nói lại:
- Việc cậu ngã cầu thang trước mặt nhiều người như vậy muốn người khác
không biết cũng khó. Fan của cậu rất lo lắng nhưng Lantana xử lý rất
tốt, mọi người cũng xem như bình ổn không gây ra náo loạn gì lớn, an
ninh bệnh viện cũng được thắt chặt phóng viên hay fan, antifan cũng
không tiếp cận được.
- Vậy việc mình tỉnh lại rồi Lantana có thông báo cho fan không?
- Cậu ấy đã thông báo rồi, để mọi người yên tâm, vốn dĩ họ còn muốn gửi
quà cho cậu nhưng Lantana đã tử chối rồi, lấy lý do là cậu cần nghỉ
ngơi, nhận quà nhiều quá sẽ rất mệt.
Nghe thế thì Lôi Hòa Nghi cũng nhẹ lòng, Ninh Mẫn lại nói tiếp:
- Chỉ vài ngày trôi qua những có không ít chuyện xảy ra. Cậu còn nhớ Tô Tử Liên không?
- Cô ta thì làm sao?
- Bị ông xã nhà cậu phong sát toàn ngành rồi, mặc dù tốt nghiệp đại học
danh tiếng thế giới nhưng ở Hoa quốc này bị Cung Huyền Thương âm thầm
đưa ra lời cảnh báo phong sát cô ta cho tất cả gia tộc thương nghiệp lớn nhỏ trong nước, phía sau còn có vị hoàng đế không ngai của thủ đô hậu
thuẫn, cho dù những gia tộc lớn kia có muốn giúp cô ta cũng phải xem sắc mặt Cung Huyền Thương, chưa kể còn có Lôi gia phía sau, hơn nữa một Tô
Tử Liên mà thôi, không đủ giá trị để bọn họ đắc tội ba nhà Bạc, Cung,
Lôi. Dù sao giới hào môn thêm một kẻ thù chi bằng bớt đi một. Quả thật
tấm bằng danh giá kia của Tô Tử Liên bị uổng phí rồi. Nhưng dù không lăn lộn được trên thương trường thì với đầu óc của cô ta cũng không lo chết đói được, quan trọng là cô ta có rút ra được bài học gì không?
- Chỉ cần cô ta không đố kỵ người khác sống tốt hơn mình thì tự khắc sẽ
cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân cũng không đến nỗi nào, đã may
mắn hơn rất nhiều người bất hạnh ngoài kia.
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lần này cô ta đã nhận được một bài học thích đáng, không biết có thực sự hiểu ra hay không?
- Không quan trọng nữa, dù dã tâm của cô ta có còn thì cũng không còn đủ bản lĩnh để tiến vào vòng tròn của chúng ta mà dở trò!
- Cũng đúng... à còn chuyện này nữa...
Ninh Mẫn lại cầm điện thoại lên, tìm kiếm một hồi rồi đưa cho Lôi Hòa Nghi xem.
- Tô Tử Liên không phải người trong showbiz gì những động thái của ông xã nhà cậu không nhỏ, thu hút vài người để ý. Khả năng suy luận của cư dân mạng không thua kém gì Conan, qua vài ngày bao nhiêu chuyện của Tô Tử
Liên đều bị phanh phui. Hiển nhiên Chúc Lam người thu nhận Tô Tử Liên về dưới trướng của mình cũng bị liên lụy, thiệt hại không ít.
Lôi Hòa Nghi trầm ngâm xem tin tức. Ban đầu mọi người chỉ để ý việc cô ngã cầu thang sau đó Tô Tử Liên đột nhiên rời khỏi Kha Thịnh không rõ tung
tích, cư dân mạng nhận ra cô ta là người dưới trướng Chúc Lam bởi vì lai lịch của sợi dây chuyền khiến cô ngã cầu thang bị phát hiện là do Chúc
Lam đấu giá được. Sau đó Tô Tử Liên cũng bị cư dân mạng soi ra, mặc dù
phía cảnh sát không nói gì cũng không có bằng chứng chứng minh chuyện
này là do Tô Tử Liên làm nhưng thái độ và kết cục của Tô Tử Liên khiến
người khác khó mà không nghi ngờ. Cư dân mạng dĩ nhiên không chịu được
tò mò mà suy diễn vô số câu chuyện, dần dần Chúc Lam cũng bị liên lụy,
vì dù sao những chuyện của Tô Tử Liên lúc du học bị lộ mà cô ta giữ
người như vậy bên cạnh khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Danh
tiếng của Chúc Lam bị ảnh hưởng, Kha Thịnh giải trí tận lực điều hướng
dư luận cũng không cải thiện được bao nhiêu. Trước tình hình đó Chúc Lam chỉ có thể im lặng không dám công khai nói gì chỉ sợ nói sai một chữ
tất cả đều xong. Mà bộ phim mới của đạo diễn Trương Tụng vừa mới tổ chức họp báo còn chưa khởi quay mà Chúc Lam dã bị dính scandal như vậy ít
nhiều ảnh hưởng đến bộ phim nên đạo diễn đã quyết định thay vai của Chúc Lam thành một nữ diễn viên khác.
Mặc dù làm như vậy sẽ đắc tội một bộ phận fan trung thành của Chúc Lam
nhưng vì tương lai của bộ phim cũng như những diễn viên, nhân viên khác
của đoàn làm phim, đạo diễn Trương đành xin lỗi Chúc Lam lần này. Một bộ phim có triển vọng giành giải thưởng lớn còn chưa khởi quay mà diễn
viên đã ồn ào như vậy, dù là người có tính cách tốt đến mấy cũng khó mà
nhắm mắt làm ngơ. Huống chi đạo diễn Trương đối với mỗi tác phẩm của
mình đều cực kỳ tâm huyết không muốn có bất cứ khuyết điểm nào. Lần này
người chịu thiệt thòi nhất là Chúc Lam nhưng xem như để cô ta có thời
gian yên tĩnh nghỉ ngơi, dù sao chấp nhận một người như Tô Tử Liên bên
cạnh, cô ta nên sớm nghĩ đến kết cục này.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Cung Huyền Thương mang trái cây đã
cắt sẵn ra đặt lên bàn cho hai cô gái. Ninh Mẫn tự biết mình không nên ở lại lâu làm phiền đôi uyên ương này nên tranh thủ ăn vài miếng trái cây rồi chuồn mất.
- Thương, chúng ta xuống vườn đi dạo được không ạ?
- Được, đưa em đi dạo cho dễ tiêu!
- Vâng!
Cung Huyền Thương lấy áo khoác khoác lên cho Lôi Hòa Nghi, lại cầm theo nón rộng vành đề phòng trời nắng.
- Đi thôi em!
- Vâng!
Vườn hoa bệnh viện rất lớn, trong lành mát mẻ rất thích hợp để thư giãn và
trò chuyện. Cung Huyền Thương cùng Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế đá.
- Chỉ nằm viện mấy ngày thôi mà em cứ tưởng mấy năm không được ra ngoài không đó!
- Không đến mức như vậy chứ?
- Thật đó, em chỉ ở trong phòng thôi, chán chết đi được. Nhớ lại thì
dường như bệnh viện sắp trở thành ngôi nhà thứ ba của em rồi.
Cung Huyền Thương dịu dàng vuốt ve gò má Lôi Hòa Nghi, lên tiếng:
- Sau này sẽ không như vậy nữa!
- Những chuyện em trải qua đều không phải lỗi của anh, em chưa từng trách anh vì bất cứ điều gì cả, anh cũng đừng tự trách mình!
- Không thể bảo vệ được em là anh đã sai rồi!
Lôi Hòa Nghi tựa đầu vào vai Cung Huyền Thương, nhẽ nhắm mắt lại:
- Lần trước em đến chùa cùng mẹ cầu phúc cho ông nội, em đã gặp trụ trì.
Ông ấy nói vận mệnh của em hiếm gặp, khó mà không thấy máu. Anh à, em có thể sống lại một đời là trời cao thương xót, còn gặp được cha mẹ anh
trai còn được anh yêu thương, làm gì có chuyện nhận được ân huệ mà không phải trả giá. Chỉ cần còn có thể sống, còn có thể bên anh là em đã hạnh phúc rồi. Chảy một chút máu đổi lại nửa đời bình yên hạnh phúc có anh,
có mọi người, xứng đáng!
Cung Huyền Thương không đáp lại, vòng tay ôm thấy thân hình nhỏ bé trong lòng.
- Đúng rồi, chuyện trên mạng em có nghe qua, anh thấy thế nào?
- Không thế nào cả, tự tạo nghiệp không thể sống. Những gì bọn họ đang
gánh chịu đều là trả giá cho những chuyện mình gây ra mà thôi!
- Mấy ngày trước anh ở nước ngoài không gặp chuyện gì chứ?
- Anh đang ở trước mặt em chẳng phải vẫn rất tốt sao, đến một vết xước
cũng không có, em đừng lo lắng. Ngược lại là em, rõ ràng là bệnh nhân
lại chỉ lo cho anh.
- Em đã không sao rồi! Ngày mai được xuất viện, chúng ta có thể về nhà!
- Bộ phim của đạo diễn Trương đã khởi quay rồi, em muốn nghỉ ngơi thêm để đoàn làm phim ghi hình trước những cảnh quay không có mặt em hay là
muốn đóng phim ngay để anh nhờ đạo diễn đưa những cảnh đơn giản lên
trước.
- Đợi về nhà em phải xem xem hôn lễ của anh hai có còn nhiều việc phải chuẩn bị không, còn nhiều thì em phải phụ giúp mẹ và chị dâu một tay còn nếu mọi người đã thống
nhất được kha khá việc thì em có thể sắp xếp thời gian đến đoàn làm phim luôn. Sức khỏe của em bây giờ rất tốt, ngoại trừ trên trán có một vết
sẹo nhỏ thì ngoài ra không còn vấn đề gì nữa, đóng phim không khiến em
gục ngã được.
- Được rồi, theo ý em hết!
- Đúng rồi, còn chuyện này nữa!
Thấy vẻ mặt Lôi Hòa Nghi hưng phấn vui vẻ đến thế khiến Cung Huyền Thương cũng không khỏi hiếu kỳ, bật cười nhìn cô:
- Chuyện gì mà lại khiến em kích động như thế?
- Còn không phải là anh cả sao? Anh biết Tần gia không?
- Tần gia... Tần thị trưởng!
- Vâng, là họ Tần của Tần thị
trưởng, ông ấy có một cô con gái, trùng hợp là cô ấy bây giờ là nhà
thiết kế kim bài thuộc thương hiệu thời trang của em, trùng hợp hơn nữa
là cô ấy vừa mắt khúc gỗ lớn nhà chúng ta - anh cả của em!
- Thật sao, Lôi Lăng Triệt thế mà lại được thiên kim thị trưởng đem lòng nhớ thương!
- Lúc biết chuyện em cũng rất bất ngờ, anh cả nhà em không biết có đức
hạnh gì mà được một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, gia thế lại tốt
như thế vừa mắt. Mà có vẻ anh trai em vẫn chưa biết gì đâu, ôi đúng là
đầu gỗ mà!
- Bất ngờ thật đấy,
cậu ta ngoài trừ gương mặt có chút đẹp, gia thế cũng tốt, tiền không
thiếu, quân hàm lại cao ra thì cũng không có gì tốt, được một người như thiên kim thị trưởng đem lòng mến mộ đúng là may mắn.
- Anh đừng nói anh trai em như vậy chứ, anh ấy hơi khô khan một chít thôi nhưng mọi mặt đều rất tốt nha, ít nhất là xứng đôi vừa lứa với Tần tiểu thư nhà người ta, Tần gia và Lôi gia lại môn đăng hộ đối, thành đôi thì có gì không tốt, ông nội em chỉ còn lo lắng mỗi chuyện hôn nhân đại sự
của anh cả thôi, bây giờ mà hai người họ tu thành chính quả, ông nhất
định rất vui.
- Nhưng tuổi có hơi lớn, anh nhớ không lầm thì Tần tiểu thư chỉ ngang tuổi em thôi!
- Anh cũng lớn tuổi hơn em nhiều lắm đấy, sao lại nói anh trai em như thế?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi nhìn Cung Huyền Thương phản bác, chỉ một câu lập tức chạm đúng chỗ đau của anh.
- Nghi Nghi, không giống mà, anh nhỏ hơn anh cả của em!
- Chỉ vài tháng thôi, vậy mà anh cũng dám nói anh trai em!
- Được rồi, được rồi, anh sai anh sai!
Hai người lại ngồi thêm một lúc đến khi mẹ Lôi gọi điện thoại bảo bác sĩ
đến khám tổng quát cho Lôi Hòa Nghi thì hai người mới về lại phòng bệnh.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, đảm bảo sức khỏe Lôi Hòa Nghi không còn gì
đáng ngại thì mẹ Lôi liền đi làm thủ tục xuất viện cho cô. Cung Huyền
Thương cũng gọi về nhà thuê người dọn dẹp lại nhà cửa phòng ngủ của hai
người.
An bài xong thì mọi
người bắt đầu dọn dẹp quần áo và đồ dùng cá nhân của Lôi Hòa Nghi. Hôm
sau, sau khi lên xe về lại nhà của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi mệt
mỏi nên ngủ thiếp đi, đến tối cả hai lại về nhà cũ Lôi gia để làm một
buổi tiệc nhỏ mừng Lôi Hòa Nghi xuất viện.
Dùng bữa xong thì Lôi Hòa Nghi cùng với Cố Kiều Nhan và Kỷ An Ngữ giờ đã là
người yêu của Lôi Lăng Hàn ra vườn đi dạo, mấy người đàn ông bọn họ thì
ngồi một góc uống rượu trò chuyện.
Hôm nay Lôi Sâm cũng có mặt, sau khi bàn bạc một số chuyện với bố Lôi xong
thì đi đến gặp Lôi Hòa Nghi, chủ yếu nói về chuyện từ giờ anh ấy sẽ
chính thức tiếp quản mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến sự nghiệp của Lôi
Hòa Nghi. Chuyện này cũng không có gì lạ, Lôi Sâm là người bố Lôi bồi
dưỡng để làm cánh tay đắc lực cho Lôi Hòa Nghi, bây giờ dù cô đi đóng
phim hay tương lai đến Lôi thị thì Lôi Sâm cũng sẽ là trợ thủ của cô.
Sau khi nói chuyện với Lôi Sâm xong thì cô quay lại với hai chị dâu của mình.
- Chị dâu, hôn lễ của anh với anh hai chuẩn bị tới đâu rồi ạ!
- Cơ bản đã hoàn thành cả rồi chỉ có váy cưới là vẫn chưa may xong!
Kỷ An Ngữ nhìn vẻ mặt tò mò của Cố Kiều Nhan, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hàn có nói với em về váy cưới của chị, anh hai đã thuê một đội ngũ
thiết kế váy cưới cao cấp từ nước ngoài về may liên tục để kịp hôn lễ,
hẳn là sắp xong rồi!
- Đến giờ chị vẫn chưa được nhìn thấy váy cưới đâu!
Lôi Hòa Nghi lập tức trấn an Cố Kiều Nhan.
- Mắt thẩm mỹ của anh trai rất tốt, anh ấy lại yêu chị như vậy váy cưới nhất định sẽ rất đẹp!
- Vậy còn em Nghi Nghi, em và Cung thiếu cũng đã đính hôn rồi, vẫn chưa tính đến việc tổ chức hôn lễ sao?
- Vẫn chưa ạ, trước đó có nhiều việc xảy ra cho nên em đính hôn trước để
anh ấy cảm thấy nhẹ lòng còn hôn lễ em vẫn muốn thấy anh trai của em yên bề gia thất cả rồi em mới tính.
Kỷ An Ngữ vỗ vai Lôi Hòa Nghi, nhìn sang Cố Kiều Nhan giọng điệu háo hức mà nói:
- Thật ra thì em vẫn muốn thấy cảnh Cung thiếu cầu hôn Nghi Nghi nhà
chúng ta. Mặc dù đã đính hôn rồi nhưng vẫn thiếu một màn cầu hôn rung
động lòng người. Cung thiếu yêu thương Nghi Nghi như vậy sao có thể
thiếu chứ?
- Nhắc mới nhớ, chị cũng không nghe ai nói gì về việc Cung thiếu muốn cầu hôn, Nghi Nghi em có thấy gì bất thường không?
- Không ạ, nhưng mà bọn em đã đính hôn rồi, cầu hôn hay không không quan
trọng. Trên tay em đã đeo nhẫn đính hôn, không lẽ đến lúc đó lại phải
đeo thêm nhẫn cầu hôn, kết hôn lại phải đeo thêm nhẫn nữa sao?
Cố Kiều Nhan và Kỷ An Ngữ đều bật cười trước Lôi Hòa Nghi, trước giờ không ai nghĩ đến điều này, cô vừa nói ra mọi người mới nghĩ đến, quả thật có chút khó xử cho Lôi Hòa Nghi. Nhưng với cá tính của Cung Huyền Thương
dĩ nhiên sẽ không để cô gái của mình thua thiệt bất cứ ai chỉ là không
biết anh sẽ làm như thế nào?
Lại trò chuyện thêm một lúc thì trời cũng không còn sớm, Cung Huyền Thương
đến đón Lôi Hòa Nghi về nhà nghỉ ngơi. Hôm sau Cung Huyền Thương đi làm
như mọi ngày còn Lôi Hòa Nghi thì đi đến Lôi Phong, lên phòng làm việc
của Lôi Lăng Quân. Lôi Sâm cũng có mặt để lên kế hoạch cho những lịch
trình sắp tới của Lôi Hòa Nghi.
Đến giữa trưa thì Cố Kiều Nhan mang cơm đến cho Lôi Lăng Quân, Lôi Hòa Nghi thấy cô ấy đến thì lập tức kéo người đi mua sắm còn gọi thêm Kỷ An Ngữ, mấy ngày trước ở trong bệnh viện nên cô có chút chán nản, bây giờ vừa
hay có người đi mua sắm cùng. Lôi Lăng Quân cũng không ngăn cản, đưa thẻ của mình cho Cố Kiều Nhan.
Lôi Hòa Nghi tạm biệt Lôi Lăng Quân và Lôi Sâm rồi kéo Cố Kiều Nhan đi.
Vừa xuống dưới sảnh, Lôi Hòa Nghi mở túi lấy chìa khóa xe lại không thấy.
- Chìa khóa xe... hình như em để trên phòng làm việc của anh hai rồi.
- Lúc nãy tài xế trong nhà chở chị đến cho nên chị không có đi xe.
- Vậy chị đợi em một lát, em lên lấy chìa khóa!
- Được!
Lôi Hòa Nghi quay lại thang máy còn Cố Kiều Nhan thì kiếm một chiếc ghế
sofa ngồi xuống. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người từ trên
cao nhìn xuống cô, Cố Kiều Nhan nhíu mày nhìn lên. Trước mặt là Giang
Diễm dung mạo giống cô 6 - 7 phần nhưng suy cho cùng cũng đã qua chỉnh
sửa, kém với gương mặt xinh đẹp tự nhiên của Cố Kiều Nhan không ít.
Giang Diễm thấy gương mặt của Cố Kiều Nhan trong lòng cảm thấy nguy cơ, so
với cô ta hiển nhiên cô xinh đẹp khí chất hơn rất nhiều, chẳng trách gần đây Lôi Lăng Quân không thấy tăm hơi mặt mũi đâu, nhất định là đã bị cô câu mất hồn.
- Cô... đã dùng gương mặt này câu dẫn Lôi tổng sao?
- Câu dẫn... từ này phải là tôi nói với cô mới đúng dù sao cô cũng không biết anh ấy sắp kết hôn mà đối tượng kết hôn của anh ấy là tôi, cô nói
xem tôi còn cần câu dẫn anh ấy sao?
Giang Diễm quả thật không biết chuyện Lôi Lăng Quân sắp kết hôn, đây là tin
tức nội bộ chỉ vài gia tộc thân thiết với Lôi gia mới nắm được chút
thông tin, từ giờ đến lúc tổ chức hôn lễ cò một khoảng thời gian nên
không ai biết thì làm sao một người như Giang Diễm có thể nắm được.
- Nói dối!
- Tôi có nói dối hay không tự cô hiểu rõ!
Giang Diễm không phản bác được, bèn nói lảng sang vấn đề khác:
- Kết hôn thì sao... cũng chỉ là một thế thân thôi, cô cũng chỉ ỷ vào
gương mặt này của mình giống với mối tình đầu của Lôi tổng hơn tôi mà
thôi. Đến một lúc nào đó anh ta cũng sẽ vứt bỏ cô!
- Thế thân, cô đang nói mình sao? Tiếc quá tôi không giống cô, sẽ không
bao giờ chấp nhận trở thành thế thân cho người khác vì tiền.
- Nói thì hay lắm, không vì tiền thì vì cái gì mà kết hôn với Lôi tổng
chứ. Người trong giới đều biết anh ta có một ánh trăng sáng không thể
quên mà cô dựa vào đâu cho rằng anh ta sẽ vì mình mà quay đầu.
- Thứ nhất tôi không thiếu tiền thứ hai tôi chính là ánh trăng sáng mà cô nói đấy. Xin hỏi cảm giác làm thế thân của tôi thế nào?
Cố Kiều Nhan sở hữu dung mạo trong sáng thanh thuần, ôn nhu mà ấm áp,
người cũng như tên - Kiều Nhan, dung nhan yêu kiều là dáng vẻ tiêu chuẩn của một bạch nguyệt quang khiến người đàn ông một khi đã yêu thì khó mà quên được. Vẻ ngoài của cô khiến người khác cảm thấy cô rất nhu mì mong manh không có sức tấn công, nhưng thực chất từ nhiều năm trước Cố Kiều
Nhan và Lôi Lăng Quân yêu nhau, bản tính dịu dàng ngoan ngoãn của cô đã
bị Lôi Lăng Quân nuông chiều thành dáng vẻ báo con giương nanh múa vuốt
không để ai bắt nạt, cô có thể dịu dàng với những người bên cạnh nhưng
tuyệt đối sẽ không để kẻ có ác ý với mình được vui vẻ. Mà Giang Diễm đối diện dĩ nhiên không có cách nào thắng được một Cố Kiều Nhan chính chủ
đã quay về bên cạnh Lôi Lăng Quân.
Thấy Giang Diễm bị hai câu của mình chọc cho tức đỏ mặt thì Cố Kiều Nhan mới nhoẻn miệng mỉm cười đứng dậy đi về phía khác, Giang Diễm đứng sau lưng tức giận trừng mắt nhìn Cố Kiều Nhan, hiển nhiên là chịu không nổi cảm
giác bị áp bức thế này. Thấy trước mặt Cố Kiều Nhan có một bình hoa bằng sứ cao một mét thì Giang Diễm không nghĩ nhiều mà đi tới hai tay giơ ra muốn đẩy Cố Kiều Nhan. Nhưng còn chưa kịp đẩy thì cánh tay rước đến một trận đau nhói, Giang Diễm ôm tay quay sang nhìn thì thấy Lôi Hòa Nghi
đang đứng đó trừng mắt nhìn mình, cô vừa ra khỏi thang máy đã thấy Giang Diễm muốn đẩy chị dâu mình, không hề tốn thời gian suy nghĩ mà ném
thẳng chìa khóa xe trong tay vào cô ta. Tiếng động gây ra không nhẹ,
chẳng những khiến Cố Kiều Nhan quay người lại, một vài nhân viên cũng
nghe tiếng chìa khóa rơi xuống sàn mà tò mò hóng chuyện.
Lôi Hòa Nghi bước đến đối diện Giang Diễm, nhìn cô ta:
- Đúng là giận quá mất khôn mà, không hiểu sao Lôi Lăng Quân lại giữ một người như cô bên cạnh!
Đối diện với Lôi Hòa Nghi cao cao tại thượng, Giang Diễm chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cánh tay bị chìa khóa xe ném trúng đỏ ửng một mảng vẫn
còn đau nhói, hai mắt cô ta đỏ hoe, nhìn vào rất giống Lôi Hòa Nghi đang ức hiếp cô ta.
Cố Kiều Nhan cũng đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, cô liền nhìn sang:
- Chị không sao chứ ạ?
- Không sao, em đừng lo!
Lôi Hòa Nghi yên tâm, vừa hay Trần Luân - trợ lý đắc lực của Lôi Lăng Quân
xuất hiện, thấy chiến trường của ba người phụ nữ thì lập tức sải bước
đến, trong đầu thầm mắng Giang Diễm lại gây họa, chọc phải hai tổ tông
của Lôi Lăng Quân. Anh ta đi đến nhặt chìa khóa giao lại cho Lôi Hòa
Nghi, sau đó quay qua khiển trách Giang Diễm một trận.
Lôi Hòa Nghi xoay xoay chìa khóa xe trên tay, bình thản nói với Trần Luân:
- Trợ lý Trần, nếu cô Giang đã bất mãn với Lôi Phong vậy thì không cần
giữ người lại nữa, hủy hợp đồng đi, bồi thường cho người ta đầy đủ. Còn
phóng viên hay ai đó muốn ký do thì cứ mở camera cho họ xem!
- Cô dựa vào đâu mà...
Giang Diễm còn chưa nói xong thì Trần Luân đã nhận lệnh.
- Vâng, tôi biết rồi, tôi lập tức đi làm ngay.
- Trợ lý Trần!
Trần Luân trầm mặt nhìn Giang Diễm khiến cô ta câm miệng, chỉ có thể uất ức
chấp nhận. Lôi Hòa Nghi cùng với Cố Kiều Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Giang
Diễm rồi rời đi, tâm trạng tốt lại bị một người không đâu phá nát, gọi
thêm Kỷ An Ngữ đến, kỳ này nhất định phải mua đến khi số dư trong thẻ
của Lôi Lăng Quân hết mới thôi.