Hôm sau, Lôi Hòa Nghi ngủ một giấc dài đến mãi gần trưa mới thức dậy. Vừa
mở mắt đã nhìn thấy Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh giường nhìn mình.
Thấy cô tỉnh anh lập tức nâng giường cho cô thoải mái hơn sau đó thuần thục giúp cô vệ sinh răng miệng.
- Em đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Có chút đói rồi ạ!
- Mẹ có mang cháo cá đến, vẫn còn nóng, em ăn nhé!
- Vậy anh đã ăn chưa?
- Anh không vội!
- Thương, chúng ta cùng ăn đi!
- Không cần đâu, em cứ ăn đi, lát anh sẽ ăn sau!
- Mẹ mang đến nhiều như vậy, em bây giờ cũng không ăn được nhiều, chúng ta cứ ăn chung đi!
Cung Huyền Thương rửa sạch thìa rồi mang theo cháo còn nóng đến.
- Được, được, nghe em!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười ngoan ngoãn ăn từng ngụm cháo Cung Huyền Thương đưa
tới, quả thật cô ăn cũng không được nhiều, cơ thể còn yếu, rất nhiều cơ
quan vẫn chưa khôi phục như thường nên ăn một chút đã no. Cô mới ăn được một phần ba cháo đã ăn không nổi nữa.
- Em no rồi, anh ăn đi!
- Ăn thêm một chút đi em!
- Anh cứ ăn đi, đói em sẽ gọi anh!
- Được!
Cung Huyền Thương mở tivi rồi đưa điều khiển vào tay cô, Lôi Hòa Nghi tựa
lưng lên gối xem tivi. Lúc Cung Huyền Thương ăn xong mang đồ đi rửa thì
cửa phòng bệnh có tiếng gõ sau đó Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình bước
vào. Lôi Hòa Nghi nhìn hai người họ mỉm cười, Bạc Kình Thương đặt giỏ
quà thăm bệnh lên tủ cạnh giường rồi cầm thêm một chiếc ghế đến cạnh
giường ngồi xuống cạnh Phó Ngữ Tình.
- Làm phiền anh chị phải đến Hải thành một chuyến, thật ngại quá!
Bạc Kình Thương vẻ mặt không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn Lôi Hòa Nghi bằng ánh mắt đầy ý cười.
- Không ngại, em có thể khỏe lại là tốt rồi! Đừng quên lời hứa mời anh một bữa ở thủ đô.
- Vâng, em nhớ mà, em và Thương sẽ đến thủ đô cảm ơn anh sớm thôi!
Nói rồi cô lại nhìn sang Phó Ngữ Tình.
- Lúc đó chị nhất định phải đưa em đi dạo một vòng thủ đô nhé!
- Được, nhất định sẽ đưa em đi!
Lúc này Cung Huyền Thương cũng trở ra, nhìn Bạc Kình Thương và Phó Ngữ Tình chào hỏi.
- Thương, Bạc đại ca, em có thể nói chuyện riêng với chị Tiểu Tình một chút không ạ?
Cung Huyền Thương không do dự gật đầu, vuốt vuốt tóc Lôi Hòa Nghi rồi cùng Bạc Kình Thương ra ngoài.
Ngay khi cửa phòng khép lại, hai mắt Lôi Hòa Nghi nhìn Phó Ngữ Tình dần đỏ lên, dang hai tay với cô.
- Em có thể ôm chị một cái không?
Phó Ngữ Tình đứng dậy nhẹ nhàng ôm Lôi Hòa Nghi.
- Những việc chị nói lúc đến thăm em, em đều nghe đều nhớ rất rõ... Chính vì không muốn Thương cũng phải trải qua tình cảnh tương tự em mới có đủ dũng khí vượt qua bóng ma trong mình mà tỉnh dậy. Lần này em vượt qua
có thể nói là nhờ chị, em thật cảm ơn chị cũng xin lỗi vì đã khiến chị
nhớ lại chuyện buồn.
- Sao lại xin lỗi, là chị tự mình nói ra, em không có làm gì sai, ngược
lại giúp được em chị cảm thấy rất may mắn, chị cũng rất vui vì em có thể tỉnh lại!
- Ban đầu nhìn thấy
tình yêu Bạc đại ca dành cho chị, em rất thắc mắc tại sao chị không đáp
lại tình cảm đó cũng có ý định muốn tác hợp hai người... nhưng mà bây
giờ em đã hiểu rồi. Bản thân em rất may mắn có người yêu em như Thương,
chị cũng có được một Phó Đình Thâm yêu chị hơn sinh mạng, nếu đổi lại là em ở trong hoàn cảnh của chị, em cũng sẽ không thể quên được. Chị không chấp nhận Bạc đại ca cũng bởi vì Phó Đình Thâm quá tốt đẹp, quá hoàn
mỹ, Bạc đại ca cũng rất tốt nhưng anh ấy không thể so sánh được với Phó
Đình Thâm.
Phó Ngữ Tình cúi đầu lau nước mắt.
- Phải, không ai có thể so được với Đình Thâm... Bạc Kình Thương rất tốt
nhưng chưa chắc đã phù hợp với chị. Chị có một Phó Đình Thâm là đủ
rồi...
- Vì mối quan hệ giữa
Thương nhà em với Bạc đại ca cho nên em cũng rất mong anh ấy có thể tìm
được hạnh phúc của mình, nếu anh ấy yêu chị như vậy em cũng rất mong hai người có thể thành đôi. Nhưng với mối quan hệ của chúng ta, em lại
không cách nào khuyên chị tiếp nhận Bạc đại ca, như vậy có lẽ không công bằng với Phó Đình Thâm càng không công bằng với chị. Dù sao em mong chị có thể hạnh phúc, một mình cũng được, một gia đình cũng được, em hi
vọng chị có thể vui vẻ.
Phó Ngữ Tình trầm ngâm, nột mình hay một gia đình, trước kia cô cho rằng một
mình cũng tốt, cô vẫn có thể sống tốt. Sau đó có Phó Đình Thâm, cô đã
cho rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc nhưng đời không như là mơ, cô lại lần nữa một mình, sau đó cô chưa từng ước có một gia đình nữa bởi
lẽ gia đình trong suy nghĩ của cô phải có mặt Phó Đình Thâm.
- Em cho rằng Bạc Kình Thương rất tốt sao?
- Anh ấy là người đứng đầu Bạc Môn, có lẽ anh ấy không phải người tốt
nhưng đối với chị anh ấy vĩnh viễn không phải kẻ xấu. Anh ấy sẽ không
làm gì có hại đến chị, bởi vì ánh mắt Bạc đại ca nhìn chị hệt như ánh
mắt Thương nhìn em vậy. Một người như Bạc đại ca, sinh ra đã ở đỉnh Kim
tự tháp, tôn quý như thần nếu đã yêu ai vậy cô gái đó nhất định sẽ trở
thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng anh ấy lại yêu chị, yêu
người đã có ánh trăng sáng trong lòng mình. Quả thật đời không cho ai
tất cả mọi thứ... Bạc đại ca có tất cả nhưng dường như tình yêu của anh
ấy lại không được thuận lợi.
-
Em nói không sai, Bạc Kình Thương chưa từng làm gì gây hại đến chị...
Nhưng mà chị vẫn không thể mở lòng lần nữa, mọi thứ xung quanh chị đều
có bóng dáng của Đình Thâm...
- Sau khi Phó Đình Thâm mất, chị đã suy sụp rất nhiều, chị đã kể lại tình trạng lúc đó của chị cho em... em cho rằng nếu không phải yêu đến tận
xương tủy thì sẽ không thể nào đau đến như vậy. Chị yêu Phó Đình Thâm,
Phó Đình Thâm cũng yêu chị, hai người yêu đối phương không ai ít hơn ai. Phó Đình Thâm đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của chị, cho mên việc yêu một ai khác là một chuyện rất khó... nhưng mà Phó Đình Thâm sẽ không muốn
nhìn chị một mình cô đơn già đi. Em sẽ không khuyên chị tiếp nhận Bạc
đại ca nhưng em hi vọng chị có thể nhìn thế giới này dịu dàng hơn, có
thể tiếp nhận sự theo đuổi của người khác một cách thoải mái. Mọi thứ
đều cần thời gian hóa giải, tình cảm cũng vậy, tế thủy trường lưu... cố
gắng một chút dần dần sẽ có kết quả, ban đầu chẳng phải Phó Đình Thâm
cũng như vậy, chậm rãi làm tan chảy trái tim của chị sao?
Phó Ngữ Tình yên lặng không đáp lại.
- Chị sợ chị làm không được!
- Ai cũng có số mệnh của mình, được hay không sẽ do ông trời quyết định,
chị chỉ cần nỗ lực là được... Em đã từng chết một lần, cũng từng có một
mối tình đẹp nhưng em bây giờ có Cung Huyền Thương, có một cuộc sống mới rất hạnh phúc, chị cũng phải như vậy. Phó Đình Thâm là một cuộc đời mới của chị, bây giờ chị nên bắt đầu lại một cuộc đời mới lần nữa, một cuộc đời từng có bóng dáng của Phó Đình Thâm và một tương lai không có anh
ấy ở bên.
Bên ngoài Bạc Kình Thương và Cung Huyền Thương đứng hóng gió.
- Cung Huyền Thương, vợ của câu sẽ không bảo Tiểu Tình đừng chấp nhận anh đấy chứ?
- Em không biết đâu, dù sao Phó Ngữ Tình đâu phải kiểu người sẽ làm theo lời người khác nói, anh rất hiểu cô ấy còn gì?
- Nhưng Tiểu Tình rất thích cô vợ nhỏ của cậu, biết đâu cô ấy nghe theo lời nha đầu đó thì sao?
- Nói vậy thì Nghi Nghi dĩ nhiên sẽ giúp anh! Chúng ta là anh em cho nên
Nghi Nghi cũng sẽ tôn trọng anh như em tôn trọng anh, cô ấy rất bao che
người nhà.
- Anh lại có cảm
giác không giống vậy, nói không chừng nha đầu đó khuyên Tiểu Tình làm
theo lòng mình thì anh còn cơ hội nào nữa chứ.
- Vậy em mong là anh đừng đắc tội cô nhóc nhà em để cô ấy còn nói giúp anh vài câu!
- Anh chưa từng đắc tội cô vợ nhà cậu, còn giúp đỡ cô ấy mà... hẳn là sẽ nói tốt cho anh nhỉ!
- Em nghĩ là có, chắc vậy!
Hai người lại trò chuyện thêm một hồi đến khi Phó Ngữ Tình bước ra, Bạc
Kình Thương tạm biệt Lôi Hòa Nghi rồi cùng Phó Ngữ Tình rời đi, ngày mai hai người họ phải về thủ đô rồi.
Cung Huyền Thương vội đi vào xem Lôi Hòa Nghi.
- Hai người nói gì mà lâu vậy?
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!
- Lúc nãy anh Bạc còn hỏi anh em có nói giúp anh ấy không?
- Xem như là có đi, em không chắc nữa!
Cung Huyền Thương bật cười nhìn cô, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh của
mình. Nghe giọng điệu này hẳn là mọi chuyện không như Bạc Kình Thương
mong đợi rồi.
Buổi chiều
Lantana và Lôi Lăng Quân đến thăm, Lantana kiến nghị cô nên quay một
video ngắn thông báo cho các fan tình hình sức khỏe của mình để mọi
người đỡ lo lắng mà hỏi thăm liên tục khiến Lantana muốn tiền đình.
Lôi Hòa Nghi không phản đối, nhờ Lantana quay giúp, mặc dù cô đã tỉnh sức
khỏe đang trên đà hồi phục nhưng khí sắc vẫn còn kém, gương mặt gầy đi
không ít, nhìn tương đối mong manh yếu ớt. Mặc dù vậy lúc Lantana quay,
cô vẫn vui vẻ nở nụ cười, cố gắng nói tốt về tình hình sức khỏe của
mình, mong các fan đừng lo lắng.
Sau khi Lantana chỉnh sửa xong thì đăng lên fanclub cho mọi người yên tâm.
Lôi Lăng Quân ngồi lại nói sơ qua với cô về các kịch trình bị hoãn lại
để sau này cô dễ dàng sắp xếp thời gian. Một lúc lâu sau cả hai ra về,
Lôi Hòa Nghi có chút chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Thương, chúng ta xuống vườn đi dạo nhé?
- Em muốn đi dạo sao?
- Vâng, trong phòng bệnh mãi em có chút chán!
- Được, em đợi anh một lát!
- Vâng!
Cung Huyền Thương ra ngoài, lát sau quay lại đẩy thêm một chiếc xe lăn, anh
lấy áo khoác mặc vào cho Lôi Hòa Nghi, lấy mũ len đội lên cho cô rồi bế
người cần thận đặt lên xe lăn, còn cầm lấy một tấm chăn mỏng phủ lên
chân cô. Vừa đẩy xe vừa nói:
- Mặc dù thời tiết còn ấm nhưng vẫn phải cần thận thì hơn, cơ thể em còn yếu không thể để bị lạnh được!
- Anh ngày càng có phong thái của người cha già rồi!
- Cũng không thể trách anh được, ai bảo anh lớn hơn em nhiều như vậy, dĩ
nhiên phải chăm sóc em thật tốt rồi, vừa làm chồng vừa làm cha, có như
vậy em mới không tìm được người nào tốt hơn anh.
- Làm sao đây, bây giờ em hơi ganh tỵ với con chúng ta sau này rồi!
- Yên tâm, trong lòng anh em vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên!
- Con chúng ta biết sẽ buồn lắm đấy!
- Có bố mẹ yêu thương nhau, đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc đó gọi là may mắn, không có gì phải buồn cả!
Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi xuống vườn hoa trong bệnh viện, trời vẫn
còn sớm, vẫn chưa ngả về chiều nhưng ánh nắng rất dịu, rất ấm áp. Lôi
Hòa Nghi ngẩng mặt nghiêng đầu về phía sau tựa vào bụng Cung Huyền
Thương.
- Cuối cùng cũng có thể hít thở khí trời, thật thoải mái!
- Đợi em khỏe hẳn chúng ta sẽ đi nhiều nơi hơn nữa!
- Thương, chị Tiểu Tình kể cho em nghe rất nhiều chuyện về chị ấy và Phó
Đình Thâm. Em rất ngưỡng mộ cũng cảm thấy mình rất may mắn. Ngưỡng mộ vì trên đời này hóa ra còn có thứ tình cảm sâu đậm thiêng liêng như vậy,
may mắn vì em có anh, em vẫn còn anh bên cạnh.
Cung Huyền Thương đi vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống trước mặt.
- Phó Đình Thâm khi xưa rất nổi tiếng ở thủ đô, không ngờ một con người
như thế khi yêu lại nặng tình như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.
Nhưng em cũng đừng lo, Phó Đình Thâm và Phó Ngữ Tình có duyên không
phận, còn anh sẽ vĩnh viễn không bỏ em lại một mình, chúng ta sẽ không
rơi vào kết cục như vậy.
Lôi Hòa Nghi vươn tay ôm Cung Huyền Thương.
- Thương à, đợi em khỏe lại lúc đó cũng sắp đến sinh nhật của em, chúng ta... đính hôn nhé!
Cung Huyền Thương ngẩng người sau đó bật cười hạnh phúc, tựa trán vào trán Lôi Hòa Nghi.
- Đính hôn... em nói thật chứ?
- Vâng, đính hôn rồi, anh chính là chồng sắp cưới của em!
- Được, đợi em khỏe lại chúng ta đính hôn. Anh sẽ cho mọi người trong giới biết em chính là vợ sắp cưới của anh!
Có lẽ vì sức mạnh của hai chữ đính hôn quá lớn mà từ Cung Huyền Thương đến Lôi Hòa Nghi lúc nào cũng cười toe toét, tâm trạng rất tốt. Nhờ vậy mà
sức khỏe Lôi Hòa Nghi cũng khôi phục nhanh hơn. Các vết thương trên cơ
thể dần lành lại, vết thương nhẹ đã có thể tháo băng, ăn uống đi lại đều đã bình thường. Chỉ có một điều khiến cô buồn bã chính là tóc của cô,
vì phẫu thuật nên bác sỹ đã cắt ngắn đi, giờ tóc của cô chỉ dài hơn vai
một tí, ngay vết mổ trên đầu còn bị cạo đi một mảng, vẫn còn vết khâu.
Mỗi lần Lôi Hòa Nghi sờ lên mặt đều sắp khóc đến nơi, tóc như thế này tương lai không mọc dài kịp cô làm sao ra đường chứ đừng nói là đính hôn.
Cung Huyền Thương thấy cô như thế vừa thương vừa xót, hết lòng an ủi, dù sao bây giờ xã hội hiện đại như vậy, không thiếu phương pháp kích thích mọc tóc, mọi việc chỉ đợi vết thương cô khép lại, tháo chỉ xong xuôi,
bác sỹ gật đầu thì sẽ không vấn đề gì nữa. Không muốn Cung Huyền Thương
phải lo cho mình nên Lôi Hòa Nghi cũng gật đầu.
Nằm viện thêm hai tuần thì bác sỹ thông báo cô có thể xuất viện. Vốn dĩ
Cung Huyền Thương muốn đưa cô về nhà mình nhưng mẹ Lôi lại nói muốn đưa
cô về Lôi gia chăm sóc. Đơn giản vì Cung Huyền Thương còn có Cung thị,
không thể để ông nội Cung tuổi cao sức yếu ra mặt mãi được, mà nhà của
anh chỉ có hai người ở, không tiện chăm sóc Lôi Hòa Nghi cho nên mẹ Lôi
muốn Lôi Hòa Nghi về Lôi gia một khoảng thời gian, đợi đến khi hoàn toàn bình phục rồi lại về nhà của cả hai. Cung Huyền Thương cũng suy tính kỹ càng, quả thật thời gian qua ông nội đã thay anh lèo lái Cung thị, đó
vốn dĩ là trách nhiệm của anh nhưng lại đặt nặng trên vai của ông nội
đáng lẽ tuổi này nên an hưởng tuổi già, việc này khiến anh tự trách rất
nhiều. Bây giờ Lôi Hòa Nghi về cơ bản đã không sao anh cũng không thể
trốn tránh việc của mình nữa nhưng không có Lôi Hòa Nghi trong tầm mắt
anh sẽ không cách nào yên tâm.
Cuối cùng Cung Huyền Thương quyết định sẽ đến Lôi gia ở cùng Lôi Hòa Nghi,
sáng sớm thức dậy có thể nhìn thấy cô, đi làm về có cô bên cạnh, mệt mỏi có thể ôm cô, lúc không có cô ở bên vẫn yên tâm vì có người chăm sóc,
như vậy rất tốt. Lôi Hòa Nghi không từ chối, chấp nhận lời đề nghị này
của anh. Ngay lập tức Cung Huyền Thương cho người mang vật dụng của mình và Lôi Hòa Nghi đến Lôi gia. Xong xuôi thì Lôi Hòa Nghi cũng được xuất
viện. Ngày về nhà, Lôi gia và Cung Huyền Thương điều không ít xe hộ tống đi theo bảo vệ, khí thế vô cùng lớn. Mặc dù đã không còn ai đe dọa đến
an toàn của mọi người, nhưng tai nạn giao thông chung quy vẫn để lại
bóng ma quá lớn trong Lôi gia và Cung Huyền Thương cho nên cần thận vẫn
hơn.
Cuối cùng mọi người bình
yên về đến Lôi gia, Lôi Hòa Nghi được Cung Huyền Thương cẩn thận dìu vào phòng khách, cô vừa ngồi xuống thì Cung Huyền Thương đã vào phòng bếp
pha cho cô một cốc sữa ấm, dáng vẻ vội vã như sợ chậm một chút cô sẽ
không uống vậy. Mọi người trong nhà thấy thế thì bật cười, mẹ cầm tay cô dịu dàng nói:
- Nhìn thấy thằng bé đối xử với con tốt như vậy mẹ cũng yên tâm!
- Vâng, anh ấy đối xử với con cực kỳ tốt!
- Chuyện đính hôn của jai đứa mẹ đã nói với hai ông rồi, mọi người đều
không phản đối. Con cố gắng điều dưỡng cơ thể thật tốt, 2 tháng nữa chắc là đủ rồi, lúc đó vừa là sinh nhật con vừa là tiệc đính hôn, nhất định
phải tổ chức thật long trọng.
- Vâng, đến lúc đó con nhất định sẽ khỏe lại, sẽ không yếu ớt như bây giờ nữa!
Cung Huyền Thương đi ra trên tay còn cầm ly sữa, sau khi kiểm tra nhiệt độ
cẩn thận đảm bảo không nóng mới đưa cho cô. Dưới ánh mắt của anh và mọi
người, cô ngoan ngoãn uống cạn ly sữa. Xoa xoa cái bụng đã hơi căng, Lôi Hòa Nghi nhìn mọi người.
- Con lên phòng nghỉ ngơi trước ạ!
- Được, lên nghỉ đi con, ngồi xe lâu chắc là mệt rồi! Lát nữa tới giờ ăn mẹ sẽ lên gọi!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương giao ly sữa cho cô giúp việc rồi nhìn mọi người.
- Con đưa Nghi Nghi lên phòng ạ!
Nói rồi anh đỡ Lôi Hòa Nghi về phòng, bước vào căn phòng quen thuộc đã lâu
không về, Lôi Hòa Nghi có chút hoài niệm. 5 năm trước cô cũng từ bệnh
viện trở về, một cuộc đời mới bắt đầu, mọi thứ vẫn còn rất mới lạ, 5 năm sau cũng là viễn cảnh như vậy nhưng cô đã không còn một mình nữa.
Lôi Hòa Nghi quay lại ôm Cung Huyền Thương, từ trong ngực anh ngẩng đầu nhìn.
- Anh không muốn sửa sang lại căn phòng này một chút sao?
Cung Huyền Thương xoa đầu cô, cúi xuống hôn một cái
- Tại sao phải sửa?
- Căn phòng của em nữ tính như vậy tựa hồ không hợp với phong cách của anh!
- Nhưng đây là phòng của em mà, là nơi em từng ở, từng ngóc ngách đều có
hình bóng của em, anh thích còn không hết sao phải sửa. Có thể cùng em ở trong căn phòng em từng sống, đó là vinh hạnh của anh!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng mỉm cười, tài ăn nói của anh ngày càng tiến bộ, cô theo không kịp.
- Em muốn ngủ một chút, anh ngủ cùng em nhé!
- Được!
Cung Huyền Thương chỉnh điều hòa rồi cùng Lôi Hòa Nghi nằm lên giường, cô
trở người chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt sau đó nhắm mắt lại lập tức ngủ ngon lành. Cung Huyền Thương chạm lên mũi cô mấy cái rồi bật cười,
vòng tay ôm cô rồi nhanh chóng chợp mắt.