Du Thuyền Tận Thế
Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm sợ đến đứng hình!
Hai người trơ mắt
nhìn đám quái vật vừa rồi còn ăn đến vui sướng, khó chơi muốn chết, bị
một đống lưỡi dao gió đánh trúng, phát ra tiếng rên rỉ "Ô ô".
Máu xanh chảy trên cơ thể bọn chúng, chảy xuống đường đua thành mấy hố nhỏ
ngay lập tức. Bọn họ giờ mới biết, vừa rồi bọn chúng phun ra không phải
nước bọt mà chính là máu của chúng nó.
Có độc!
Trong một giây đấy, suy nghĩ của ba người gần như giống nhau.
Trong cuộc công kích sóng âm đáng sợ "Giết địch 1000, tổn hại 800" của Khương Yển, sân khấu như cắn thuốc, vừa lắc lư vừa liên tục bắn phóng ra lưỡi
dao gió về bốn phương tám hướng.
Nói đúng hơn, cái này phải là lưỡi dao âm thanh ấy nhỉ?
Dưới sự khai hỏa toàn lực của sân khấu, 3 con quái vật chắc chắn không thể
chịu nổi, nhưng chúng không nghĩ đến việc lui lại mà vừa rên rỉ vừa tiếp tục liều mình tấn công về phía bọn họ.
Bị lưỡi dao gió cắt ra
các vết thương lớn bé, máu xanh của quái vật không ngừng chảy ra, theo
từng nhịp chuyển động của cơ thể mà chảy xuống làn da kim loại của
chúng. Sau đó, chỉ thấy cả người chúng run rẩy một cái, máu xanh như ba
mũi tên phóng về phía sân khấu của bọn họ.
Cũng may Mạc Tiểu
Nghiêu hiểu rõ hàm ý của "Ngoan cố chống cự", không dám thả lỏng chút
nào, chỉ sợ lật thuyền trong mương để đến phút cuối cùng rồi mà lại
ngỏm.
Dưới thao tác của Mạc Tiểu Nghiêu, sân khấu nhỏ thể hiện
sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ của nó, tránh trái né
phải, cứ nhu muốn bay lên vậy đó.
Nhạc Âm một tay gõ trống, một
tay nắm chặt màn chắn, không nhịn được gào ầm lên: "Em gái Tiểu Nghiêu,
lái vững vào, buồn nôn quá!"
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh nhạt trả lời: "Anh có khạc được ra thứ có sức phá hoại như bọn chúng không?"
Nhạc Âm lắc đầu: "Tôi là người, đâu phải quái vật."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Nếu không thì nghĩ đến việc chút nữa tốc độ càng cao,
những thứ kia bay vào mặt anh thì ngậm miệng lại, đừng có mà nôn."
Nhạc Âm: Được rồi, lúc này thì đúng thật là không có say xe quyền.
Cũng may Khương Yển rất cố gắng, dưới công kích sóng âm đáng sợ của anh,
từng lưỡi dao bảy màu bắn ra không ngừng, cho dù quái vật nhảy tới góc
nào cũng nhắm chính xác lên bọn chúng, thậm chí ngay cả khi chúng duỗi
vuốt vào trong sương mù, lưỡi dao gió vẫn chuẩn không cần chỉnh nhắm đến bọn chúng, làm chúng chảy không ít máu xanh.
Quái vật càng mất
nhiều máu tốc độ càng chậm lại, máu của bọn chúng không khác gì nguồn
năng lượng như xăng dầu cả. Tốc độ quái vật cũng không được nhanh lắm,
móng vuốt mặc dù vẫn tóm được cạnh bên sân khấu, nhưng không cách nào
tạo được hư hại như trước.
Thỉnh thoảng vẫn có vài giọt máu bắn lên sân khấu, nhưng cũng chỉ tạo ra vài vết ăn mòn mờ nhạt chứ không nghiêm trọng.
Khi Khương Yển hát câu "Nên ra tay thì sẽ ra tay" lần thứ 5, con quái vật
cuối cùng cũng ngã xuống dưới sự tấn công tới tấp của lưỡi dao gió, ba
người xem như thoát khỏi sự đuổi giết vô cùng tận, đồng thời nhẹ nhàng
thở phào một hơi.
"Bây giờ chúng ta đi chậm một chút đi." Nhạc Âm là người đầu tiên chịu không nổi, anh ta là người đứng ở vị trí sau
cùng, khoảng cách tới sự nguy hiểm cũng là gần nhất, cả quãng đường Nhạc Âm không kinh sợ hô lên là cũng tự phục chính mình rồi. Hơn nữa lại
thêm say xe, bây giờ anh chỉ muốn ném dùi trống rồi ngồi nghỉ một chút.
"Cậu nghỉ trước đi, 1 phút sau là đến lượt tôi." Khương Yển đồng ý với Nhạc
Âm, thư giãn một chút là tốt rồi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là ngoài hai
chiếc xe hư hỏng lúc trước, những chiếc xe khác trong tầm mắt của Khương Yển vẫn còn phải chật vật mà đối phó với đám quái vật, mà họ chỉ cần
vui vẻ tập trung điều khiển sân khấu.
Nhạc Âm ngồi xuống thở hổn
hển, tay trái cầm hai cái dùi trống, tay phải thì kéo cổ áo mình quạt
gió. Rõ ràng là mùa đông, Nhạc Âm mặc cũng ít nhưng người lại đầy mồ
hôi, nóng đến mức không chịu được.
Không cần phải để ý sự tấn
công bất ngờ của quái vật, Mạc Tiểu Nghiêu thấy áp lực đã giảm đi không
ít, nhưng cô vẫn không thể nghỉ ngơi mà cần phải tập trung sự chú ý của
mình vào đường đua phía trước.
Sau đó, cô thực sự muốn chửi thề.
Vòng qua một cái thảm bay đã nhuộm đẫm máu tươi, Mạc Tiểu Nghiêu không thèm
nhìn đám người đang liều chết vật lộn với quái vật, quay đầu hỏi hai
người đồng đội.
"Hai người thích chơi tàu lượn siêu tốc không?"
"Hả?" Nhạc Âm ngồi dưới đất mờ mịt ngẩng đầu, bị trống jazz chắn tầm nhìn nên anh chẳng nhìn thấy gì cả.
Khương Yển mặt không đổi sắc nâng chân gẩy gẩy trống jazz: "Hết 1 phút, lên,
thay ca". Anh thật ra nhìn thấy cái kia, nhưng không tránh được thì biết làm gì đây?
"Được, chờ tôi một chút." Nhạc Âm không tự mình tính giờ nên cảm thấy vừa mới đặt mông xuống chưa được bao lâu mà đã hết
thời gian rồi, nhưng trong giờ phút sống chết như này Nhạc Âm cũng chẳng có tâm tư ăn vạ câu giờ. Tay chống lên sàn sân khấu, hai chân anh dùng
chút lực, từ ngồi bệt thành ngồi xổm, từ từ đứng dậy.
Sau đó, anh ta liền hoàn thành tâm nguyện muốn chửi thề của Mạc Tiểu Nghiêu: "Vái lol!"
Nếu như bọn họ đã dần thích nghi với lái xe tốc độ cao, liên tục chạy trên
những đoạn đường chữ S cũng chẳng sao, đánh nhau chính diện với quái vật khiến cho xe đua nghiêng lệch vặn vẹo cũng không tính là gì - thế nhưng đường đua to lớn dựng thẳng đứng trước mắt anh là cái gì thế?
"Cô nói tàu lượn siêu tốc là cái này à?" Giọng Nhạc Âm cũng biến đổi rồi,
rất là run rẩy, nhỏ đến mức như là có sinh vật nào đó chui ra.
"Không thì sao?" Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh, bất đắc dĩ nhìn Nhạc Âm, "Đừng
nghỉ ngơi, chúng ta phải tăng tốc, không thì không thể đi lên đâu - anh
từng chơi xe mini 4 bánh chưa? Cái loại mà khi đến điểm cao nhất thì pin và mô tơ đều không hoạt động rồi rơi từ giữa không trung ấy."
Nhạc Âm gật đầu, chuẩn bị thật nhanh, sau khi gõ ra âm đầu tiên, anh ta kinh ngạc "Hả" một cái.
Khương Yển vừa mới tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, giai điệu của "Chúng ta cùng
khua mái chèo" vẫn còn quanh quẩn bên tai 3 người, sân khấu nhỏ tiến lên phía trước hoàn toàn dựa vào quán tính. Cũng bởi tốc độ cực kì cao, lại thêm quán tính trượt nên cũng không chậm lại chút nào, vẫn duy trì tốc
độ 120 km/h như cũ.
Nhưng nếu dựa theo kinh nghiệm 20 giây trước đó của Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ còn vài giây nữa là sân khấu dừng lại.
Thấy Nhạc Âm bắt đầu đập trống jazz, Khương Yển cũng rất từ từ bắt đầu phần
biểu diễn của mình, hai tay giao nhau, chậm rãi chuyển động, nhân thời
gian ít ỏi này mà khởi động những ngón tay cứng đờ do hoạt động cường độ cao.
"Làm sao vậy?" Khương Yển đến bên cạnh Nhạc Âm không thấy
manh mối gì, trống vẫn là trống, chỉ là người chơi trống có chút khác
thường.
Lại còn đập ra âm thanh khác thường.
"Tôi biến cái này thành trò chơi âm nhạc rồi!" Giọng nói Nhạc Âm lộ vẻ mừng như điên, còn không phải sao, chơi bài "Chúng ta cùng khua mái chèo" thời gian
dài như thế, anh mong ước muốn đổi bài khác đến nhường nào.
"Chúng tôi không nhìn thấy, cậu miêu tả chút đi." Khương Yển vẫn rất bình
tĩnh, đi một vòng quanh trống jazz, rất nhanh liền phát hiện, tuy rằng
chỉ mình Nhạc Âm đập, nhưng sân khấu nhỏ chỉ phát huy tốc độ vốn có khi
hai người hợp lực.
Nhạc Âm đưa tay không ngừng, cũng không nhìn
đến Khương Yển, Nhạc Âm nhìn lên khoảng không cách mặt trống 15cm, giống như có một màn hình vô hình đang ở đó, đang liên tục làm mới nốt nhạc
và vị trí mà Nhạc Âm đánh.
"Chính là trò chơi âm nhạc đó." Nhạc
Âm đập dùi trống liên túc, gõ một đoạn nghe cũng có vẻ ra gì, "Có một
con trỏ chạy dọc theo bản nhạc, mỗi hướng di chuyển là một cái trống
khác nhau, có trước có sau, chỉ cần gõ lên trống đúng nhịp thì gà mờ
cũng thành chuyên nghiệp."
Khương Yển nhướn mày như đã hiểu, anh
cũng nhìn thấy cháu trai mình chơi cái này trên di động rồi. Không lãng
phí thời gian, Khương Yển thong thả ung dung về vị trí của mình, tay đặt trên keyboard ấn bừa vào một phím. Sau đó trước mặt anh cũng xuất hiện
màn hình giống như miêu tả của Nhạc Âm, so với miêu tả thiếu tính logic
của cậu ta, anh vẫn cảm thấy bày ra trước mắt như này còn tốt hơn.
Thử ấn phím đàn theo nốt nhạc trên màn hình, Khương Yển khựng lại một chút
liền cảm giác được cảm xúc mà giai điệu phát ra hoàn toàn khác so với
trước. Ban đầu do không quen với trò chơi mà tụt lại phía sau, dần dần
động tác Khương Yển ngày càng thuần thục, thao tác cũng nhẹ nhàng hơn,
mà tốc độ sân khấu lại như tăng lên một bậc.
Dưới sự khống chế
của Mạc Tiểu Nghiêu, sân khấu nhỏ thành công vượt qua khúc cua chữ S,
trước mặt là đoạn đường bằng phẳng thẳng tắp dài tầm 500m, cuối con
đường chính là lối vào của vòng quay to lớn kia.
Rất rõ ràng, 500m chính là đoạn đường để bọn họ tăng tốc.
"Hai người tìm chỗ nào làm điểm tựa, chuẩn bị tiến vào."
Trong ba người chỉ có mình Mạc Tiểu Nghiêu không có màn hình trò chơi âm nhạc xuất hiện trước mặt. Cô đoán có lẽ là do người lái, màn hình sáng, tốc
độ, con đường, ba người hoàn toàn không có cách nào giống nhau được.
"Phía trước có hai nhóm người, đều không có quái vật đuổi theo sau, tốc độ
rất nhanh." Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên vài bước, đôi tay nắm chặt rào chắn phía trước, đàn bass trước ngực tùy ý lắc lư trước ngực, "Tôi đoán màn
hình của hai anh có liên quan vói quái vật, không thể giết hoặc cắt đuôi quái vật thì không thể nào tăng tốc được, chỉ có thể duy trì tốc độ như bàn đầu."
"Cô nói rất có lý." Khương Yển đồng tình với suy đoán
này, "Bản nhạc của tôi sắp xong rồi, có thể kết thúc trước khi đến lối
vào. Phỏng chừng lúc đó phải dựa vào quán tính cùng tốc độ tăng tốc của
chúng ta."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu không nói, ngón tay nắm chặt
rào chắn đã trắng bệch. Có trời mới biết, từ xưa tới nay cô chỉ nhìn từ
xa mà không dám lại gần mấy trò chơi như tàu lượn siêu tốc, cho dù bị
bạn kéo đi thì cũng chỉ đứng dưới trông đồ cho mọi người, cô tuyệt đối
không bao giờ đi lên.
Ai mà có dè, lần đầu tiên cô ngồi lên tàu lượn siêu tốc lại là lần đánh cược mạng của chính mình cơ chứ?
"Xong!" Một giây trước khi sân khấu xông vào lối vào, Nhạc Âm hoàn thành bản
nhạc của chính mình, sau khi ném dùi trống, anh nhanh chóng ngồi trên
mặt đất đối diện rào chắn. Hai tay duỗi đến rào chắn trước người, dùng
tư thế hít xà đơn nắm lấy mặt trên của rào chắn. Hai đùi thò ra ra ngoài qua khe hở của rào chắn, vuông góc với sân khấu đang ở giữa không
trung.
Nếu không phải Nhạc Âm đang ở phía sau cùng của sân khấu
nhỏ, với bộ dáng hiện tại của anh ta, trông chẳng khác gì bạch tuộc đang bám vào mũi thuyền.
Khương Yển cũng đã sớm cố định cơ thể, anh
đến một chỗ rào chắn không người khác, đôi mắt thâm thúy nhìn phía
trước, cái gì có thể làm Khương Yển đều đã làm, đồng bọn của anh cũng
như thế, tiếp theo chỉ có thể giao vận mệnh của mình cho sân khấu dưới
chân quyết định.
Sống hay chết, chỉ trong mấy giây sắp tới.
"Cành cạch", sân khấu nhỏ vẫn duy trì tốc độ theo quán tính, tiến vào vòng
xoay cực lớn, dọc theo quỹ đạo đã định, sân khấu gánh vác vận mệnh của
ba người lên thẳng trên đỉnh.