Trịnh Tử Mặc đặt tập tài liệu xuống : “Ông nói đi”.
“Câu biết chuyện Trịnh Tử Hoàng và Joshep hợp tác với nhau để tìm ra chân
tướng của tổ chức kia nhỉ ? 14 năm trước, cả gia đình Joshep đã bị chết
cháy, Anna thì được một nhân viên của chúng tôi cưu mang lấy. Vụ cháy
đó, chúng tôi đã lừa với con bé đây là một tai nạn. Nhưng con bé rất
thông minh, tôi cũng đã nói cho con bé biết sự thật rằng con bé có thể
bị người của chúng giết, nhưng con bé vẫn không lung lay, cũng không
chịu vào chương trình bảo vệ nhân chứng của các cậu...Vậy nên, nếu có
thể, cậu hãy bảo vệ con bé, được không ?”
Ông lại tiếp : “Tôi không có con cháu gì cả, chỉ cùng đồng nghiệp nuôi
dưỡng cô bé suốt từ lúc đó, nên con bé như con gái của tôi vậy. Bây giờ
nó cương quyết như vậy, tôi không thể ép nó được. Con bé cũng hay tin
cậu biệt tăm, nhưng vẫn một mực muốn gặp lại. Tôi biết yêu cầu này có
hơi vô lí, nhưng CIA chúng tôi nếu cứ tiếp tục lo chuyện bảo vệ con bé,
David và chúng sẽ biết được sự thật mất...”
Trịnh Tử Mặc có phần hơi bối rối. Anh đứng dậy, giơ chiếc túi nilon chứa mẫu
vân tay của Cẩn Huyên : “Tôi sẽ xác minh cái này trước, rồi sẽ cho ông
câu trả lời”.
.....
Bước ra khỏi phòng, tâm trạng anh nặng trĩu. Một phần là vì không thể tin được, phần còn lại là sự lo lắng, bất an.
Aaron chạy tới chỗ anh, rồi nói : “Ryder, Claire tỉnh lại rồi. Cậu muốn tới bệnh viện không ?”
Anh sực nhớ tới bệnh viện, liền nói : “Được, chúng ta đi”.
Tới bệnh viện, cả 2 người họ thấy Giang Cẩn Huyên bước ra khỏi cửa bệnh viện. Trịnh Tử Mặc vội chạy tới chỗ cô.
Giang Cẩn Huyên thấy anh thì giật mình, rồi chỉ vào bên trong : “Đồng nghiệp
của các anh tỉnh rồi, tôi có việc phải đi về trước”.
Nhìn chiếc váy dính máu của Claire, Tử Mặc thật sự cảm thấy khó xử. Cô gái
trước mặt anh, thật sự là Anna sao ? Gương mặt có phần trưởng thành,
thanh tú hơn lúc bé, vóc người cũng cao hơn so với hồi ấy....
“Ryder, cậu làm gì vậy ? Tôi sẽ cho người đưa bác sĩ về, cậu đừng lo” – Aaron
gọi anh, rồi chạy vào trong. Giang Cẩn Huyên gật đầu : “Tôi có thể tự
bắt taxi” rồi quay đi. Tử Mặc không tự chủ được mà nắm lấy tay cô.
Giang Cẩn Huyên quay lại nhìn anh, bầu không khí có chút gượng gạo.
“Anh làm gì vậy ?”
Trịnh Tử Mặc giật mình, anh chợt làm rơi chiếc bút bi luôn mang trong người
xuống. Cẩn Huyên nhặt nó lên, rồi đưa cho anh : “Nếu không có gì, tôi
xin về trước”.
Tử Mặc cầm chặt cây bút trong tay, rồi gật đầu : “Cô vất vả rồi”.
Aaron thấy anh có vẻ lề mề, liền chạy tới : “Cái thằng này, làm gì mà thừ người ra thế ? Đi nào ?”
Cả hai bước vào phòng hồi sức, thì thấy Adam ngoài cửa. Aaron vào phòng
trước, riêng Tử Mặc đưa cây bút cho Adam, kèm theo túi nilon đựng mẫu
vân tay của Giang Cẩn Huyên lúc nhỏ, rồi căn dặn :
“Anh về trụ sở ở New York
trước đi, rồi giám định dấu vân tay trên bút bi này cho tôi. Ngoài tôi
ra, có một người đã chạm vào nó, kiểm tra xem có khớp với mẫu trên túi
nilon này không”.
Adam nhận lấy túi nilon, rồi nói : “Vâng”.
Bước vào phòng bệnh, anh thấy Claire đang được truyền nước. Anh hỏi :
“May mà có cô bác sĩ kia sơ cứu cơ bản, không thì toi. Vết thương bị cùi chỏ của Milliana đánh trúng, nên bị rách ra thêm. Thật là, sao cô ngốc vậy
chứ ?”
“Anh chỉ lớn hơn tôi 5
tuổi, mà nói chuyện như ông của tôi vậy” – Claire liếc nhìn Aaron, bĩu
môi nói. Aaron gõ cho cô một cái, rồi quay sang Tử Mặc :
“Ryder, làm gì mà thừ người ra thế ? Nãy giờ cậu lạ lắm nhé”.
“À không, tôi nhờ Adam một chút chuyện” – Trịnh Tử Mặc từ nãy đến giờ cứ
nhìn vào điện thoại suốt. Claire nhìn anh một cách trầm mặc, rồi nói :
“Hai người ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Bọn tôi mà ra ngoài, thì cô lại trốn ra để mua cafe uống sao ? Lần thứ bao nhiêu rồi ?” – Aaron bất mãn.
“Xì. Mà này, cô gái vừa nãy anh cứu, cái cô bị bắt làm con tin ở bệnh viện
Washington lần trước ấy. Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhỉ ? Hình như cũng là người Trung giống cô bác sĩ đó” – Claire nhìn sang.
“Vậy à ? Lúc tôi cố gắng đưa giám đốc Dior đi sơ tán, thì nóng ruột quá hóa
giận, rồi bị cô ta quát cho một lúc. Đã vậy còn quát bằng tiếng Anh. Cô
ta lấy cái gan đó ở đâu ra chứ ? Bộ muốn bị bắt làm con tin sao ?”
Claire phì cười : “Cũng tại anh, bộ mặt hung tợn lúc nào cũng phơi ra cho
người khác xem, thì có ai mà không khó chịu được ? Người phương Đông
cũng có cá tính riêng lắm đấy, Ryder nhỉ ?”
Trịnh Tử Mặc chỉ gật đầu qua loa : “Ừ...”
Thứ anh trông chờ bây giờ, chỉ có kết quả giám định mẫu vân tay kia....Nếu Anna thật sự còn sống, thì anh phải làm gì đây....”