“Chúng ta tới rồi”- Tài xế nói. Bố của Giang Cẩn Huyên, Giang Cẩn Minh nhìn
xung quanh. Sau khi xác định không có gì bất thường, ông mới quay ra ghế sau nhìn con gái :
“Cẩn Huyên, chúng ta đi nào con”.
Giang Cẩn Huyên vẫn đang mân mê con gấu bông trên tay, đó là quà sinh nhật mà mẹ cô gửi tặng mấy ngày trước. Chỉ vài ngày nữa thôi, khi mẹ cô tới hạn nghỉ phép, họ sẽ được đón giáng sinh cùng nhau. Chỉ cần nghĩ đến, là
Giang Cẩn Huyên lại không kìm nổi nụ cười ngây ngô kia. Cô xuống xe,
theo bố mình bước vào một ngôi nhà lạ lẫm.
Chiếc xe đưa hai bố con lặng lẽ lùi lại, đậu cách căn nhà nọ 100 mét. Giang
Cẩn Minh gõ cửa. Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng chân lách cách của
người trong nhà, rồi tiếng chìa khóa, sau đó cánh cửa mở ra. Trước mặt
họ là một người hầu, cô ấy nói tiếng Anh, rồi đưa họ vào trong. Giang
Cẩn Huyên nhìn xung quanh, rồi hỏi bố :
“Bố ơi, tại sao chúng ta lại tới đây thế ạ ?”
“Con gái yêu, bố tới vì công việc. Lát nữa khi bố và đồng nghiệp nói chuyện, con hãy ra chỗ khác chơi cùng con trai của chú ấy nhé. Còn nữa, nhớ
những gì bố đã dạy đấy”. – Giang Cẩn Minh xoa đầu cô.
Chờ khoảng 5 phút, cuối cùng người đồng nghiệp ấy cũng ra. Đó là Trịnh Tử
Hoàng, một đặc vụ của FBI, đội Alpha. Ông còn dắt theo một cậu con trai, lớn hơn Giang Cẩn Huyên 3 tuổi, tên Trịnh Tử Mặc. Cậu bé nom rất gầy,
gương mặt lai Trung – Mỹ ấy gợi lên một cảm giác khác lạ trong đôi mắt
của Giang Cẩn Huyên.
“Anh tới rồi sao, Joshep ?” – Trịnh Tử Hoàng mỉm cười. Giang Cẩn Minh gật đầu :
“Ừ, chúng ta vào việc được rồi nhỉ ? Anna, con chào chú đi”.
“Cháu chào chú....Em...Chào anh ạ”.
Trịnh Tử Mặc gật đầu, nở nụ cười hòa nhã với cô bé. Giang Cẩn Huyên bất giác
xấu hổ, tay ôm chặt gấu bông. Giang Cẩn Minh nói : “Anna, con đi chơi
cùng anh đi”.
......
Hai người đàn ông nọ im lặng nhìn nhau. Một lúc sau, Trịnh Tử Hoàng mới mở lời :
“Anh đưa con gái anh tới làm gì vậy ? Không sợ nguy hiểm sao ?”
Giang Cẩn Minh nhún vai : “Vợ tôi đi công tác chưa về, vả lại với tình thế
như vậy, tôi có thể yên tâm để con bé ở nhà sao ? Vào việc luôn đi. Đây
là thông tin tôi có được về sự việc ở Syria..”
.....
“Anh ơi, anh là Trịnh Tử Mặc sao ?” – Giang Cẩn Huyên lẽo đẽo đi theo Tử
Mặc. Hai đứa trẻ đang ở sau vườn nhà. Trịnh Tử Mặc vui vẻ nói :
“Ừ, còn em ?”
“Em...là Anna” – Giang Cẩn Huyên ngập ngừng. Vì bảo mật thông tin của gia đình,
Giang Cẩn Minh luôn hoạt động dưới mật danh Joshep, và con gái ông cũng
xuất hiện trước xã hội với cái tên Anna. Tên thật của cô bé, chỉ có vợ
ông và các đặc vụ trong CIA biết rõ.
Trịnh Tử Mặc tới gần, nhìn thẳng vào Giang Cẩn Huyên. Cô bé có chút bối rối. Tử Mặc hỏi :
“Em nói thật sao ?”
“V...Vâng” – Giang Cẩn Huyên vẫn một mực khẳng định, cô nở nụ cười trừ. Trịnh Tử Mặc phì cười : “Em nói dối đúng không ?”
Giang Cẩn Huyên ngờ ra. Cô nói : “Không...em nói dối anh làm gì cơ chứ ?”
Trịnh Tử Mặc ngồi xuống mặt cỏ, rồi vui vẻ : “Khi em cười, không có nếp nhăn
trên mắt. Vả lại, nãy giờ em cứ chạm tay lên mặt suốt, nên anh hoài nghi thôi”.
Cô nhóc 12 tuổi ấy
nghệch ra. Cô ngồi xuống cạnh anh, rồi chạm tay lên tai, rồi dặn anh
không được cử động. Sau một lúc, cô bĩu môi :
“Anh không nói dối em về tên thật” – Cô có chút thất vọng. Trịnh Tử Mặc nói :
“Anh biết, bố em là CIA, em bảo mật tên của mình đến vậy là tốt. Nhưng bố
anh cũng dặn anh, nếu em có ý định nói dối, thì đừng để người khác đọc
vị được gương mặt mình. Đó là kĩ năng sinh tồn cơ bản đấy” – Trịnh Tử
Mặc cười. Khi cười, khuôn miệng của cậu nhóc này thật đẹp. Giang Cẩn
Huyên bỗng cảm thấy, mùa xuân năm nay có lẽ sẽ đến sớm hơn.