Lại như nhớ về cái đêm cách đây đã lâu lắm rồi, lúc Thẩm Nhạc Thần còn
chưa dọn ra khỏi Thẩm gia, y đã từng nói rằng. "Tôi có được điểm yếu của cô, đừng để một lúc nào đó tôi sẽ phơi bày nó ra ánh sáng".
Cả
nhà đều bị một loạt sự việc diễn ra làm cho kinh hãi, mẹ của Thẩm Mộc Vị vội vã ôm con gái khóc lóc nức nở, bà ta thật muốn chết đến nơi rồi,
con trai đã bị phán tù chung thân, chồng bà ta vì việc của con trai mà
làm ăn thua lỗ luôn đánh đập bà ta, giờ lại thêm chuyện con gái, bà e là đêm nay bà sẽ lành ít mà dữ nhiều.
Lão gia Thẩm lại bị việc này
làm cho lên cơn đau tim dọa cả nhà một phen khiếp vía, may mắn mà bác sĩ gia đình luôn đến sớm nên mới không có chuyện gì xảy ra, nhưng lão đã
được Thẩm Mộng Bạch dẫn về phòng nghỉ ngơi.
Cả nhà đi theo sau
lưng đồng chí cảnh sát đang còng tay Thẩm Mộc Vị rời đi, bên ngoài là vô số xe cảnh sát cùng với nhiều người dân xung quanh nhìn ngó, chuyện này e là sẽ trở thành đề tài bàn tán lâu dài cho mà xem, Thẩm gia vậy mà
lại chịu lời nói ra nói vào của người khác, chuyện này nếu xảy ra chắc
lão gia Thẩm bệnh liệt giường mất.
Ngay khi cả nhà cùng nhau đứng nhìn Thẩm Mộc Vị bị cảnh sát cưỡng ép rời đi, những tưởng ả sẽ an vị ai mà có ngờ, ả vậy mà lại quay đầu lại muốn cùng thoát ra khỏi tay của
cảnh sát, đôi mắt ả đỏ ngầu hận ý đầy khóe mắt.
"Thẩm Nhạc Thần, anh chưa bao giờ yêu tên đồng tính đó!". Thẩm Mộc Vị bị cảnh sát bắt đi, vẫn ngang bướng mà ngửa cổ ra gào thét.
"Đúng". Thẩm Nhạc Thần đứng nhìn ả ta bị những vị đồng chí kia bắt đi, còn mình thì đứng ngoài cuộc xem trò vui.
Nghe được câu trả lời đầy chắc nịch của y, ả có chút cứng họng nhưng vẫn
thắc mắc hỏi. "Vậy vì sao lại trả thù tôi!?". Những chuyện Thẩm Nhạc
Thần làm ả không tin y sẽ không có tình cảm với thằng khốn kia, chẳng
phải những lần trước y cũng dung túng cho ả sao, vì sao lần này ả chỉ
mới đụng vào người của y, thì đã bị y thẳng tay xử lý. "Chẳng phải anh
nói anh không thích tên đó sao? Vì sao lại vì hắn mà trả thù cả đứa em
họ này! Hại tôi thành ra như vậy!".
"Tôi chưa từng có ý nghĩ thay cậu ta trả thù, tôi chỉ là trả lại những gì cô và anh trai cô đã làm
với tôi thôi". Thẩm Nhạc Thần điềm nhiên trả lời cho câu hỏi này của ả,
vì những gì ả làm kiếp trước lẫn kiếp này, cái kết cho hai anh em ả như
vậy đã là quá nhẹ nhàng rồi.
"Dối trá, rõ là anh đã có tình cảm
với thằng đồng tính đó!". Thẩm Mộc Vị bị lời nói dối trắng trợn này làm
cho có chút buồn cười, ả và anh trai chưa từng làm gì quá đáng đến y,
nếu có cũng chưa từng hại y ngã xuống vũng bùn nhưng vì sao y lại nhẫn
tâm hại anh em ả như vậy?
Chỉ có một lý do duy nhất cho câu trả lời này đó là vì Cố Mộng Điệp kia, tên đó chính là giới hạn cuối cùng của y.
"Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, về sau cô còn có cả tá thời gian để nghĩ về
chuyện này trong tù mà". Thẩm Nhạc Thần chẳng buồn so đo với ả, lạnh
lùng quay lưng bỏ đi để ả và đám gã lão già kia bị bắt về đồn cảnh sát,
chờ ngày tòa án xét xử.
"Thẩm Nhạc Thần tên khốn nạn!". Thẩm Mộc Vị hét lên một câu cuối cùng rồi bị
nhét vào trong xe, lời nói tiếp theo cũng bị cửa kính xe chặn lại nên
không lọt được ra ngoài.
Bên trong căn phòng mang màu sắc tone
lạnh, tiếng sột soạt qua lại của chiếc giường lang lên không dứt cho
thấy chủ nhân đang nằm trên nó hẳn là có một đêm không ngủ ngon giấc, mà ánh trăng bên lại như trêu đùa mà hạ vầng sáng của mình qua cửa sổ sát
đất, chiếu sáng cả một căn phòng, vì thế càng khiến đồ vật bên trong đã
lạnh lẽo nay còn u ám cô đơn hơn rất nhiều.
Đêm nay, Thẩm Nhạc Thần nằm trên giường ngủ, thầm nghĩ chuyện hôm nay Thẩm Mộc Vị nói, đáy lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.
Hiện tại cảm xúc của y loạn vô cùng, nếu hỏi y có còn mang hận ý với Cố Mộng Điệp không?
Y đương nhiên là còn, y hận thứ cặn bã đó đến tận xương tủy, nhưng lại
hỏi y hiện tại y còn hận người trước mặt không thì y không biết nên trả
lời làm sao.
Chỉ là hận cũ tình mới y không biết nên làm như thế nào.
Vừa hận người đó lại vừa yêu người đó, hận vì những lỗi lầm lúc trước hắn
gây ra cho y, lại yêu vì những chuyện lúc trước chưa từng xảy ra mà
người nọ lại khác hoàn toàn với những gì mình đã nghĩ.
Sau tối
ngày hôm đó Thẩm Nhạc Thần đã có cái nhìn khác với Cố Mộng Điệp, y luôn
chú ý từng mọi cử chỉ động tác của người nọ, lại nhận ra người này càng
nhìn lại càng yêu thích, nhưng vì khuôn mặt kia lại cứ như bóng ma quấn
lấy y, chính là điển hình cho câu nói bị rắn cắn một lần mười năm sợ dây thừng.
Vì thế mà đôi lúc y sẽ luôn giao những nhiệm vụ khó khăn
cho Cố Mộng Diệp, tuy nhiên hắn giống như trời sinh đã làm rất giỏi
những việc này, chính là giỏi đeo trên mình vô số lớp mặt nạ hệt như một diễn viên nổi tiếng nhưng lại bị giới giải trí vô tình bỏ rơi, một nhân tài bị cả thế giới lãng quên, và đang vất vả làm việc cho y.
Lạnh lùng vô cảm là thế nhưng khi nhìn Cố Mộng Diệp nhiều lúc tiếp xúc với
hết người này đến người khác, y lại nhịn không được mà khó chịu vô cùng, có vài lúc Thẩm Nhạc Thần phải chính tay xuất hiện mang người về từ
hang hổ đói, nhiều lần chứng kiến hắn chỉ một chút nữa thôi sẽ bị hủy
hoại bởi những nhiệm vụ y giao, vì thế mà lòng y đau đớn vô cùng.
Mà Cố Mộng Diệp nạn nhân chính của câu chuyện kia còn chưa biết gì, những
tưởng y là đang muốn thử thách hắn, hắn vô cùng thích y cũng vì vậy mà
rất vui vẻ làm những chuyện nguy hiểm này, tuy đôi khi có nguy hiểm thật nhưng vẫn luôn có Thẩm Nhạc Thần đằng sau lúc nào cũng có thể xuất hiện bảo vệ hắn.
Vì thế mà cả hai đã cùng nhau trải qua những tháng
ngày tự ngược tâm ngược thân, tự cho bản thân kẹo đường, mà sống yên ổn
qua được hai năm.