Ngồi trên xe taxi Cố Mộng Diệp đã dùng cả hai tay nắm chặt lấy mảnh thủy tinh, chỉ hận không thể khiến bản thân bình tĩnh hơn nữa, thầm tự nhủ
bản thân một chút nữa là về nhà Thẩm Nhạc Thần rồi.
Tài xế trên
xe nhận ra tình hình của hắn không đúng, có hơi lo lắng nhìn vào gương
chiếu hậu hỏi han ân cần. "Cậu trai trẻ, cậu có bị sao không vậy, cần
tôi lái đến bệnh viện không?".
Cố Mộng Diệp lắc đầu, hơi thở có chút cực nhọc gần như là thì thào mà nói. "Không cần đâu ạ".
Xe đi được tầm một tiếng liền thấy được căn nhà sang trọng đầy mùi tiền
của Thẩm Nhạc Thần ở đằng xa, bấy giờ hơi thở vẫn và trận lo sợ trong
lòng Cố Mộng Diệp mới thả lỏng hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng
cũng theo đó mà hạ xuống.
Cố Mộng Diệp xuống xe, hắn mượn tiền
bác bảo an trước cổng rồi trả tiền taxi cho tài xế, còn mình thì loạng
choạng đi vào nhà, dưới ánh nhìn lo lắng của bác bảo an.
Hắn mở cửa ra vội vàng chạy vào nhà vệ sinh gần nhất mà vào, đang dự định tự giải quyết nhưng lại chợt nhận ra một chuyện.
Cố Mộng Diệp sắp ngất đến nơi vì mất máu. "...". Hắn cắn chặt hàm răng lại khiến chúng vang lên ken két, âm thầm chửi thề: "Đ*t m* cuộc sống".
Thẩm Nhạc Thần tan họp sớm nên về nhà, nhưng vừa mở cửa ra liền bị mùi máu
thoang thoảng trong nhà làm cau mày lại, nhìn xuống sàn nhà là những
giọt máu lớn nhỏ còn chưa khô trên sàn, y có chút lo lắng vội vã đi theo vết máu, liền thấy vết máu dừng lại ở cửa nhà vệ sinh mà bên trong là
tiếng nước chảy không ngừng, cùng với tiếng rên khẽ bên trong.
Thẩm Nhạc Thần vội vã đập cửa, gần như là gào lên mà nói. "Cố Mộng Điệp! Đã xảy ra chuyện gì!? Mở cửa ra!".
Cố Mộng Diệp bị cơn đau cùng với thuốc hành hạ ngồi bên trong nhưng dù sao cơn đau cũng đã làm lý trí của hắn quay lại, chỉ là hiện tại thằng em
đang ngẩng đầu lên nếu không cho nó giải phóng thì e là sẽ bị hỏng mất,
bàn tay đã được hắn lấy vải quấn lại, nhưng hắn lại nhận ra bản thân
chơi ngu rồi, thế quái nào vì chỉ để giữ lý trí mà làm cả hai tay bị
thương? Như vậy thì giải quyết kiểu gì!?
Còn đang hoang mang liền bị tiếng đập cửa bên ngoài làm giật mình, đáy mắt mông lung nhìn cánh
cửa, thầm nghĩ: "Nghe lầm rồi sao? Sao lại nghe tiếng của Thẩm Nhạc Thần vậy?".
"Mở cửa, cậu mà không mở tôi đập cửa xông vào đấy!". Thẩm Nhạc Thần đứng bên ngoài đập cửa liền hồi.
Nhận ra giọng y, tính mở miệng bảo không sao, liền khựng lại sau đó nhớ đến
lần y bị hạ thuốc, sau đó vì ý nghĩ muốn lấy lại vốn liếng của hắn, thế
là liền giả vờ yếu ớt. "Tôi bị hạ thuốc, nhưng tay bị thương nên không
giải quyết được".
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy liền biết người bên
trong đang trong tình trạng không ổn thế nào, vì thế đáy lòng cũng có
chút gấp gáp. "Mở cửa ra".
Cố Mộng Diệp phải tự thừa nhận bản
thân hắn đúng là một tên đê tiện, thừa nước đục mà thả câu, lợi dụng bộ
dạng này của mình để được gần gũi hơn với Thẩm Nhạc Thần, hắn đứng trước gương nhìn bản thân một chút, cảm thấy bản thân đủ quyến rũ cũng đủ
đáng thương rồi mới dám ra mở cửa cho y.
Cố Mộng Diệp vừa mở cửa liền giả vờ đau đớn mà ngã vào lòng Thẩm Nhạc Thần, run rẩy mở miệng. "Anh giúp tôi được không?".
Thẩm Nhạc Thần nhanh tay đỡ lấy người nọ, lại nhìn thấy bộ dạng đầy vẻ không đứng đắn của Cố Mộng Diệp, nhận ra tình trạng người nào đó hẳn là giống y của lần trước, vì thế y hơi do dự không biết nên làm như thế nào
nhưng lại nhìn thấy tay ai đó đã đỏ một mảng, hẳn là không thể tự giúp
bản thân được, mà với tình trạng hiện tại của hắn bây giờ mà đưa vào
bệnh viện thì mặt mũi cũng coi như vứt sạch sẽ.
Thẩm Nhạc Thần đỡ Cố Mộng Diệp ra chỗ sạch sẽ hơn, sau đó cúi người xuống dùng tay nắm lấy cậu em của hắn.
Cố Mộng Diệp không kịp đề phòng, bị bàn tay xa lạ nắm lấy cậu em nhỏ của
mình thì khẽ rên một tiếng. "Ưm~". Hắn nhận ra bản thân vừa phát ra âm
thanh gì liền vội vã đưa tay lên bịt miệng bản thân mình lại cố gắng kìm nén.
Mà Thẩm Nhạc Thần đằng trước đang giúp người nào đó cảm
thấy thoải mái hơn, lại vô tình nghe thấy âm thanh êm tai của người đối
diện, hình ảnh của đêm đó lại ùa về khiến tai y vô thức ửng đỏ, khẽ nâng mắt nhìn người kia, thấy hắn đang bịt miệng mình lại, mắt nhắm chặt cố
gắng kìm nén tiếng rên của bản thân khiến y có chút mắc cười.
Mặt của Cố Mộng Diệp đỏ hết cả lên, nước mắt cũng vô thức mà rưng rưng làm
ướt hàng mi dài của hắn, môi mím chặt lại cùng với những giọt mồ hôi như viên ngọc châu kia mà chảy dài xuống theo gò má, mọi hành động cử chỉ
của hắn ngay lúc này đều được Thẩm Nhạc Thần thu hết vào mắt.
Đáy lòng có một cổ xúc động muốn hôn người nào đó, y thật muốn lấy tay của
người này xuống mà gậm nhấm đôi môi non mềm kia, nhưng còn chưa kịp ra
tay người trước mặt đã đánh gãy mong muốn của y.
"Vì sao lại giúp tôi?". Cố Mộng Diệp tuy đang trong cơn mê mang, nhưng vẫn không quên
hỏi rõ mọi chuyện, hắn là muốn y thừa nhận bản thân y thích hắn ah!
Thẩm Nhạc Thần dừng lại cái suy nghĩ hoang đường ban nãy đi, song lại bị câu hỏi của hắn làm cho khó hiểu, y cau mày."?". Sau lại nói thêm một câu
như đánh gãy ảo tưởng của tên nào đó. "Không phải cậu nhờ tôi giúp à?".