Bà Triệu bên kia ngậm một bụng tức, đau đớn nhìn con gái còn đang bất
tỉnh trên ghế, lại nhớ đến người làm con gái bất tỉnh, hận ý trong mắt
lóe lên nhìn về phía hai người Thẩm Nhạc Thần bên kia. “Còn tên khốn
Thẩm Nhạc Thần kia, mày bảo vệ con tao như vậy à? Còn sau lưng con tao
mà cắm sừng nó dám tơ tưởng đến thằng đàn ông khác, mày còn xứng đáng
làm một chủ tịch công ty không!?”.
Thẩm Nhạc Thần nhìn bà Triệu ở phía bên kia ghế, khẽ mỉm cười giọng nói thả nhẹ vô cùng, cứ như đang
nói câu ‘hôm nay trời rất đẹp’ vậy. “Chức trách một người chồng thì
không làm được, nhưng chức trách một thằng bị bắt đổ vỏ thì tôi mém nữa
là được làm rồi, bà nói xem giữa tôi và con bà ai ghê gớm hơn ai, trong
khi đã có vị hôn phu nhưng lại ăn nằm với một người khác”.
Bà
Triệu điên tiết vội gào lên. “Lão gia Thẩm cháu trai ông nói như vậy mà
được à?”. Bà ta chỉ về phía Cố Mộng Diệp mà mắng nhiếc. “Còn mày, chen
vào hạnh phúc của người khác vui lắm sao? Mày có mẹ sinh nhưng không có
mẹ dạy có phải không?”.
Cố Mộng Diệp bị chỉ thẳng mặt còn bị nói
lời nặng như vậy cũng không có ý kiến gì, vì bà ta nói đúng một nửa rồi
còn đâu, hắn mỉm cười nhẹ nhàng rất đỗi dịu dàng. “Bà nói đúng một nửa
thôi, tôi không có chen vào hạnh phúc của người khác, cái này phải nhìn
lại tiểu thư Triệu Thi rồi, câu sau thì tôi xin ghi nhận vậy”.
Hắn quả thật là có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, cả Cố gia chưa một ai
thật lòng nắm tay chỉ dạy hắn, chỉ có cuộc đời dạy hắn trưởng thành
thôi.
Thẩm Nhạc Thần bên cạnh làm gì để yên cho bà ta mắng Cố
Mộng Điệp, y lên tiếng. “Nếu bà đã nói vậy thì tôi cũng muốn nói luôn”. Y lấy tờ giấy khám nghiệm lần trước ở bệnh viện ra, đặt lên bàn đưa về
phía ông nội Thẩm, nói thẳng. “Từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn nằm với con gái của bà, cũng vào cái đêm con gái bà nói ăn nằm với tôi thì đã
bị tôi đánh cho bất tỉnh hôn mê, lần đó cô ta và Thẩm Mộc Nhân lên kế
hoạch bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, may mắn lần đó em ấy xuất hiện nếu
không tin có thể hỏi lễ tân, tôi cũng đã tra ra những khách sạn mà cả
hai người kia đã qua lại, một lát nữa thư kí của tôi sẽ đưa qua”.
Y lại tiếp tục nói. “Lần trước câu trả lời của tôi có chỗ hở là vì tôi không muốn nói ra danh tính của em ấy vào tối hôm đó”.
Lão gia Thẩm cầm tờ giấy khám nghiệm trên tay khẽ cau mày lại, ông nhìn về
phía Cố Mộng Diệp. “Nhạc Thần nói có đúng không”. Dường như không tin
tưởng lão còn nói thêm. “Khai báo thành thật bằng không đừng trách Thẩm
gia không nhân từ với cậu”.
Cố Mộng Diệp gật đầu, giả vờ rụt rè
yếu đuối nói. “Đ… đúng ạ, đêm hôm đó là cháu ở cùng phòng với anh ấy, vì tình trạng của anh ấy lúc đó rất tệ nên cháu mới không dám đặt thêm
phòng cho anh ấy”.
Lão gia Thẩm chăm chú nhìn mọi biểu hiện trên
mặt của hắn, nhưng không tìm được sơ hở nào còn bị vẻ mặt rụt rè vô tội
đó làm cho bản thân ông phải tin vào phần, lão gật đầu nhìn về phía Thẩm Mộc Nhân. “Còn Mộc Nhân, nói thật cho ta nghe”.
Thẩm Mộc Nhân
tức giận nhìn Thẩm Nhạc Thần, lại không ngờ mọi chuyện lại vỡ lẽ như
vậy, gã tức giận nhưng chẳng làm gì được, dù sao chết cũng phải kéo
người khác chết cùng, gã nói. “Đúng như những gì anh họ Nhạc Thần nói,
cháu và Triệu Thi lên kế hoạch để lừa Thẩm Nhạc Thần vào tròng, nhưng
việc lên giường với cháu là do Triệu Thi đề kiến muốn dùng đứa bé để kết hôn với anh họ”.
Lão gia Thẩm tức đến run người, thật muốn đánh
chết thằng cháu nội này một trận. “Triệu gia không biết có lời gì muốn
nói không?”. Nói rồi lão quay sang nhìn người bên Triệu gia. “Sự việc đã xảy ra như vậy rồi bên nhà tôi cũng có một phần lỗi, nhưng cũng không
thể nhận hết trách nhiệm lên bản thân được, vẫn là nên chờ người trong
cuộc là Triệu Thi dậy rồi nói chuyện tiếp”.
Triệu gia trầm mặc
một lúc sau bà Triệu như không cam tâm mà nói. “Vậy còn hôn sự của con
tôi? Tôi không muốn nó bị mang tiếng là chửa hoang, bị người đời phỉ
báng, mấy người thì hay rồi một đám khốn nạn, chỉ khổ cho con tôi, huhu
con gái của mẹ, con gái số khổ của mẹ”. Bà Triệu quay sang ôm con gái
khóc nức nở.
Triệu Hồng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bên triệu gia
chịu thiệt vô cùng, cau mày nói. “Thế mấy người tính phủi mông mà bỏ
chạy sao? Còn đứa bé trong bụng cháu gái tôi thì sao”.
Lão gia Thẩm nhức đầu không thôi, giọng cũng trầm đi trông thấy. “Chuyện
đứa bé và cháu gái Triệu gia, lão sẽ làm chủ cho nó, vì đứa bé cần có
cha nên lão sẽ định để Thẩm Mộc Nhân và Triệu Thi kết hôn với nhau”.
Bà Triệu tái mặt tức giận đứng lên, bà chỉ tay về phía lão gia Thẩm lại
chỉ tay về phía Thẩm Nhạc Thần cuối cùng là Thẩm Mộc Nhân. “Các người
nghĩ tôi dễ dàng gả con gái cho cái loại như thằng ch* Thẩm Mộc Nhân
sao? Tôi không muốn con gái gả cho cái loại như vậy, nếu gả cũng phải là Thẩm Nhạc Thần cái tên đã không làm tốt vai trò của một người chồng!”.
Cố Mộng Diệp. “?”.
Cha mẹ Thẩm Nhạc Thần. “?”.
Thẩm Mộng Bạch bên cạnh ông khẽ cười một tiếng, giọng nói ấm áp vang lên có
chút không hợp với giọng nói chanh chua của bà ta. “Bà Triệu, có phải bà thương con đến váng đầu rồi không? Đứa bé cần là cha ruột, anh tôi cần
là con trai ruột, chứ không phải cái loại nham nham nhở nhở này”.
Thẩm Mộ Cảnh không tiếp tục im lặng, ông điềm tĩnh nói. “Là cha của Nhạc
Thần tôi không đồng ý chuyện con trai kết hôn với một người phụ nữ ăn
nằm với người khác, đừng áp đặt suy nghĩ con trai tôi không bảo vệ tốt
cho con gái bà”.
Mộng Hắc Vi cũng lên tiếng, bà đang rất khó chịu với mối hôn sự này, lúc này càng ghét bỏ cả Triệu gia nhiều hơn. “Nên
nhớ con gái bà là tự nguyện trao thân cho người ta, cũng chính con gái
bà dùng thủ đoạn với con trai tôi, con trai tôi không phải là một tên
ngốc muốn cưới là cưới, nó có quyền quyết định chuyện của nó, ngay từ
lúc Triệu Thi lên giường ăn nằm với Thẩm Mộc Nhân thì con bé đã chính
thức mất đi tư cách làm con dâu của tôi rồi”.
Cố Mộng Diệp bên
cạnh Thẩm Nhạc Thần nhìn một màn gia đình Thẩm Nhạc Thần bảo vệ y, đáy
lòng có chút ganh tị vô thức mở miệng. “Hóa ra cảm giác được gia đình
bảo vệ là đây à?”.
Thẩm Nhạc Thần bên cạnh nghe không rõ, cau mày hỏi lại. “Cái gì gia đình?”.
Cố Mộng Diệp lắc đầu, cúi đầu cười cười mái tóc che đi cảm xúc nơi ánh mắt của hắn. “Không có gì, chỉ là gia đình anh thương anh thật đó!”.
Thẩm Nhạc Thần không để ý cảm xúc có chút thất thường của hắn, chỉ nghe được câu nói của hắn, y mỉm cười gật đầu. “Ừ”. Trong giọng nói đầy vẻ tự hào và kiêu hãnh, như một đứa trẻ được bảo vệ mà sinh kiêu.
Lão gia
Thẩm cau mày, chán ghét khi phải ngồi đây ông chỉ muốn lên lầu nghỉ
ngơi. “Thẩm Nhạc Thần không thể kết hôn với Triệu Thi, dù sao cha đứa bé là ai vẫn nên kết hôn với người đó, việc đã quyết như vậy đừng phàn nàn nữa, lão gia ta mệt muốn lên phòng nghỉ”.
Bà Triệu cay cú, muốn
chửi thêm lại bị anh trai Triệu Hồng cản lại, gã ta lắc đầu. “Đi về, anh sẽ trả thù cho em và cháu, nhưng cháu gái vẫn nên có chồng không sẽ bị
người ta bàn tán”.
Bà Triệu chỉ có thể cắn môi nuốt cơn tức này
vào lồng ngực, đứng lên cùng anh trai và Triệu Thi đi về, còn Thẩm Mộc
Nhân thì bị lão gai phạt cấm túc trong phòng, khóa lại toàn bộ thẻ ngân
hàng trong nửa năm.