Nhưng ‘pizza phô mai’ của Cố Mộng Diệp còn chưa kịp mang lên, thì cửa
phòng bị ai đó bên ngoài gõ cửa. Hắn còn đang bị nghiện chơi đồ hàng,
nhập vai đầu bếp đến nghiện rồi vì thế mở miệng. “Quý khách vào tự nhiên đi ạ”.
Khiêm Yến Nhi nghe thấy lời này của Cố Mộng Diệp thì bật
cười khúc khích, lúc này hắn mới nhận ra mình mới nói gì khuôn mặt xinh
đẹp trắng nõn liền hiện lên một tầng hồng nhạt, hắn đưa tay lên miệng
giả vờ làm động tác ho, muốn che đi sự xấu hổ ban nãy.
Cô bé đứng lên đi ra mở cửa, người bên ngoài là một chàng trai chừng hai mươi lăm
tuổi, khuôn mặt Khiêm Yến Nhi có nét rất giống với chàng trai ngoài cửa
này, cô bé thấy người đến là ai liền vui vẻ nói. “Anh hai!”.
Người được Khiêm Yến Nhi gọi là anh hai liền mỉm cười nhìn cô bé, khom lưng
xuống bế lên cho cô bé ngồi lên cánh tay phải của mình, giọng nói dịu
dàng. “Em đang chơi với ai vậy? Anh kiếm em suốt nãy giờ”.
Khiêm
Yến Nhi được bế lên liên theo bản năng mà ôm cổ anh trai, cô bé cười
khúc khích nói. “Em tìm được một anh hoàng tử đẹp trai hài hước, chơi
chung rất vui ạ”.
Anh trai của Khiêm Yến Nhi cũng không thấy có gì lạ, cô em gái này của anh
thường ngày tính tình hoạt bát, bạn bè rất thích chơi với em, vì thế
cũng cười theo hỏi. “Thế anh hoàng tử đó đâu rồi, anh muốn được nhìn mặt người ta một chút”.
Khiếm Yến Nhi chỉ về phía phòng, nói Cố Mộng Diệp đang ở bên trong, vì thế cả hai anh em cùng đi vào trong phòng.
Cố Mộng Diệp ngồi bên kia đưa lưng về phía hai người họ, nghe thấy có động tĩnh người vào liền đứng lên chào. “Chào anh, tôi là Cố Mộng Điệp”.
“Khiêm Yến Vị”. Khiêm Yến Vị mỉm cười chào hỏi với Cố Mộng Diệp.
Khiêm Yến Vị không ngờ là người mà em gái anh bảo là ‘hoàng tử’ lại đẹp trai
như vậy, nhìn tổng thể thì khuôn mặt người này có một vẻ đẹp vô cùng
thuần khiết khiến người nhìn vào rất thích, một vẻ đẹp mang đến cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh hắn.
Cố Mộng Diệp được cái bánh bao
nhân thịt lớn rơi xuống từ trên trời, làm trở tay không kịp. Người trước mặt này vậy mà lại là con trai lớn của Khiêm gia, Khiêm Yến Vị!?
Hắn còn tưởng gặp được em gái người ta đã khó rồi, thì đương nhiên anh trai của em ấy còn khó hơn, nhưng ai mà ngờ chỉ cần ngồi im chơi với em gái
nhà người ta, khụ, chơi đồ hàng với em gái nhà người ta, thì ai đó đã
xuất hiện rồi.
Nhiệm vụ này cũng dễ quá rồi đó!
Cố Mộng Diệp cười bắt tay với Khiêm Yến Vị, cũng không biết hai người lời
qua tiếng lại thế nào mà đã vắt vai nhau cười rất chi là vui vẻ rồi, chỉ hận nhau không gặp sớm để kết nghĩa anh em lâu dài thôi, Khiêm Yến Nhi
ngồi chơi đồ hàng một mình cảm thấy khó chịu khi anh trai cướp bạn của
mình, có chút không phục nhìn hai người đàn ông này ngồi nói chuyện đông tây nam bắc. “Hai anh ồn quá, nếu không chơi với em thì đi ra khỏi
phòng em nói chuyện đi”.
Nghe được giọng em gái khó chịu, người
làm anh như Khiêm Yến Vị liền biết mình phải làm gì, vì thế cười cười
giảng hòa với em gái, hỏi em gái đói chưa cùng anh trai xuống nhà ăn
chút thức ăn lót bụng. Khiêm Yến Nhi cũng chẳng giận lâu, được anh trai
dỗ ngọt vài tiếng liền miễn cưỡng để anh trai bế xuống lầu.
Cố
Mộng Diệp đi theo bên cạnh hai người xuống lầu, không khí xung quanh ba
người nhìn hài hòa vô cùng, ai không biết còn tưởng cả ba người này
chính là một gia đình có hai đứa con trai và một đứa bé gái.
Khiêm Yến Vị vừa đút cho em ăn vừa hào hứng nghe những câu chuyện mà Cố Mộng
Diệp kể, mà người nào đó cũng kể thật hăng say, cảm thấy đám A Tần nên
thu nạp thêm anh em mới vào nhóm!
Ban đầu còn tưởng Khiêm Yến Vị
rất khó gần, nhưng lại không ngờ người này tuy đã nắm quyền làm một
doanh nghiệp lớn, nhưng lại hòa đồng dễ gần như vậy, sớm biết hai người
bọn họ hợp nhau như vậy hắn đã đi tìm người ta trước rồi!
Mà
người nào đó đang nói chuyện ở bên kia không xa, dường như cảm nhận được cái tên mà mình đang tìm kia, liền ngẩng đầu lên nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh bên kia đôi con người đen kịt liền nheo nhẹ lại, nhưng
rất nhanh liền trở về như cũ.
Bên kia Thẩm Nhạc Thần còn đang lo
cái tên mình đặt dưới mi mắt để quan sát, chỉ sợ một chốc nữa sẽ quay
sang cắn trả mình, dù sao để kẻ thù vào nhà ở cùng, sai bảo kẻ thù làm
việc cho mình là một việc hết sức nguy hiểm, và đánh cược rất nhiều,
việc gì cũng sẽ có con dao hai lưỡi, nước đi này của Thẩm Nhạc Thần phải nói là liều mạng cùng cực, để kẻ thù sống gần mình vừa an toàn khi có
thể quan sát nhất cử nhất động của hắn, vừa nguy hiểm khi mọi kế hoạch
việc làm có khi đều sẽ bị theo dõi.
Nhưng còn chưa đợi được điều
mà mình lo lắng, thì Thẩm Nhạc Thần hiện tại chỉ hận không thể xách cái
tên mê cái đẹp này về nhà dạy dỗ!
Y bảo hắn đi tiếp cận một đứa nhóc mười tuổi, hắn lại đi tiếp cận một thanh niên hai mươi lăm tuổi!?
Còn cười rất vui vẻ với nhau?!
Thẩm Nhạc Thần nói chuyện xong với một người trong giới liền khéo léo rời
đi, bước chân mạnh mẽ đầy tức giận như bước ra từ địa ngục lao thẳng về
phía Cố Mộng Diệp còn đang vui vẻ với bạn mới.
Cố Mộng Diệp còn
chưa biết hắn đã vô tình làm cho một con quỷ thích ‘ôm một thùng giấm
chua’, nhìn thấy bản thân hắn đang thân thiết với người khác ngoài đối
tượng được giao, đang từ từ tiến gần đến mình.