Lúc này Dịch Thiên cũng đồng ý với ý kiến của Phích Lịch Hoạn, liền nói.
" Thần cho rằng lời nhị điện hạ nói không sai, không thể chỉ nghe lời
phiến diện từ 1 phía được. Đúng lúc ở chỗ thần có 1 con nhện cái cực
độc, một khi bị nó cắn phải, người đó sẽ đau đớn vô cùng. Nói gì nghe
nấy, hỏi gì đáp nấy, hơn nữa câu trả lời đều là sự thật."
" Thế gian còn có loại độc kì diệu như vậy à? Nhưng làm sao để chắc chắn người đó nói thật?"
" Chuyện này không khó, chỉ cần người bị cắn nói dối, toàn thân lập tức
đau đớn thấu xương tủy. Chỉ khi nói sự thật, cơn đau mới từ từ dịu lại."
" Được! Vậy chuyện thẩm vấn phiền sứ giả rồi."
" Được góp sức cho hoàng thượng là vinh hạnh của thần."
Dịch Thiên đặt con nhện lên cổ người kia, sau khi bị cắn một cái lại thấy
bản thân thoải mái vài phần. Phút chốc hắn còn tưởng loại độc này là
giả, nhưng sau khi mở miệng nói dối 1 câu, toàn thân liền đau đớn khó
chịu nổi.
" Thế nào, lúc này ngươi còn dám nói dối nữa không?
Trước mặt hoàng thượng mau khai toàn bộ sự thật, tấm giấy vàng này từ
đâu ra?"
" Từ… Từ tam hoàng tử…"
Lời vừa dứt nỗi đau lại tăng gấp đôi, tên nam nhân lăn lộn trên đất, đau đến chết đi sống lại.
" Ta quên nói cho ngươi biết, nếu nói dối liên tục, cơn đau sẽ tăng gấp
đôi đấy. Dần dần nó sẽ tăng đến mức bản thân chịu không nổi, muốn chết
đi cho xong. Nhưng nhìn xung quanh xem, có biết bao nhiêu người vậy
quanh, ngươi sẽ chết bằng cách nào?"
" Ta… Ta… Nói…Sự… Thật, ngươi phải… Giải độc cho ta…"
" Được! Nói đi, ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau sai khiến ngươi?"
" Là… Là đại hoàng tử."
Lúc này Phích Lịch Hạn vừa bất ngờ vừa tức giận, liền lao tới phía trước
đạp cho tên nam nhân kia 1 cái, khiến hắn ta ngã lăn ra đất, bả vai cũng vì vậy mà bị trật khớp. Cũng may có lớp da giả bên ngoài nên vết thương không quá nghiêm trọng.
Hoàng thượng nghiêm mặt nhìn Phích Lịch Hạn, khiến hắn cũng biết sợ vọi quỳ xuống.
" Phụ hoàng, tên cẩu nô tài này ăn nói bậy bạ, người đừng bao giờ tin lời của đám cẩu tặc chủng này. Nhi thần bị oan, sao nhi thần có thể làm ra
chuyện đại nghịch bất đạo như thế được?"
" Đại hoàng tử sao ngài
có thể nói như thế được? Không phải trước khi làm chuyện này ngài đã hứa để tiểu nhân rút lui an toàn, còn cho tiểu nhân 1 số vốn để sống xa hoa sao?"
" Câm miệng! Ta vốn không quen biết ngươi, sao có thể sai
khiến ngươi làm mấy chuyện chém đầu được. Phụ hoàng, người nhất định
phải làm chủ cho nhi thần."
" Các ngươi đều im miệng hết đi! Thực sự nghĩ nơi trẫm nghỉ ngơi là cái chợ sao? Ngươi hãy kể lại toàn bộ mọi việc cho trẫm nghe. Nên nhớ, không được nói dối nửa lời."
" Thần không muốn chịu đau nữa, thần không dám nói dối thêm 1 câu nào. Đại
hoàng tử sớm đã có dã tâm với ngai vàng, nhưng hoàng thượng lại là người trọng văn khinh võ. Bất luận bấy lâu nay ngài ấy lập đủ mọi loại chiến
công cũng không có ích gì. Vì thế đại hoàng tử mới giả làm thích khách
để ép hoàng thượng đóng dấu truyền ngôi cho mình. Không ngờ đến nhị
hoàng tử lại dẫn quân đến quá nhanh, ngài ấy bị thương lại sợ bị phát
hiện. Thêm chuyện tam hoàng tử đỡ kiếm cho hoàng thượng, ngài ấy lo sợ
đệ đệ của mình sẽ có được sự ân sủng. Nên mới sai tiểu nhân bỏ tấm giấy
vàng vào trong rương, muốn hãm hại tam hoàng tử."
Phích Lịch Hạn
tức giận, còn muốn đánh người nhưng đã bị thị vệ cản lại. Hoàng thượng
vốn đã có sự đề phòng với hắn ta, nay chính là thời cơ tốt nhất để tước
đi binh quyền.