Canh ba đã điểm, tiếng kẻng văng vẳng xa xa. Tiểu quán đèn đã tắt bớt
quá nửa, ca kỹ cũng lui đi và sân khấu dần vắng lặng. Lão bản của quán
là một gã trung niên, cao to, giàu sức sống. Ông ta đứng giữa sảnh quán
mỉn cười thân thiện, nói:
- "Chư vị, canh ba điểm thì tiểu quán
sẽ đóng cửa. Khách quan nào qua đêm thì mời lên phòng theo sự hướng dẫn
của tiểu nhị trong quán, còn vị nào không qua đêm thì xin hẹn lần sau
lại tái kiến. Đa tạ các vị đã lưu gót tới tiểu quán của ta."
Một người đàn ông lạ lẫm trong đám đông lên tiếng vấn:
- "Lão bản sao thế? Canh ba càng là thời điểm thích hợp để phóng đãng không phải sao?"
Lão bản vẫn giữ gương mặt hiền lành mà từ tốn đáp:
- "Thưa vị khách quan này, chỗ ta không phải thanh lâu."
Vài ba người lạ mặt khác cũng lần lượt lên tiếng:
- "Ca vũ đang vui vẻ sao lại dừng đột ngột thế chứ!"
- "Các hạ có điều không biết, tất cả quán xá ở khu vực này đều sẽ ngừng hoạt động náo nhiệt vào canh ba."
- "Tại sao vậy?"
- "Ta không biết. Ta là khách quen ở đây, ta cũng thử đi qua nhiều quán
khác, kể cả thanh lâu kỹ viện nhưng cứ canh ba là đèn sẽ tắt, nhạc sẽ
tan."
Tiếng xào xáo nhỏ nhặt hơn, người ngồi người đứng đang dần
tản đi. Người ta đã đóng cửa thì mình còn ở đây làm gì nữa? Thế là kha
khá người dần hướng đại môn mà di gót ra.
Người đàn ông tự nhận
là khách quen cũng đứng dậy toan rời khỏi. Bất quá, gã thanh niên bị ai
đó giữ tay lại, gã giật mình thốt lên "Ai?"
- "Làm phiền công tử này, cho ta hỏi chuyện vừa nãy ngươi nói là thật sao?"
- "Chuyện nào cơ?"
- "Tất cả quán xá đều đóng cửa lúc nửa đêm?"
- "À, đúng rồi. Công tử nếu có ý định tìm quán khác chơi đêm ở quanh đây thì ta khuyên thật, nên bỏ đi."
- "Công tử có biết vì sao các chủ quán lại đóng cửa đồng loạt không?"
- "Làm sao ta biết được."
Gã thanh niên vùng tay thoát thân, bỏ đi mất hút.
Chu Minh Hiên trầm ngâm đứng yên vị, cũng không có động thái giữ người lạ
kia lại nữa. Chu Minh Duẫn và Thiên Nguyệt đứng ở hai bên sau y, càng
trầm ngâm hơn y.
- "Ta đi túm lão bản lại hỏi."
- "Này, đệ có thể đừng hung hăng vậy được không?"
- "Đệ..."
- "Ba vị khách quan này đã đặt phòng rồi sao còn không lên?"
Chưa cần Chu Minh Hiên đi "túm" lão bản, người ta đã tự đưa thân tới hỏi
thăm. Lúc này quán đã vắng hơn, khách còn lác đác vài người đang ngồi im lặng thưởng rượu thôi. Lúc này ba người đứng ở bên cánh phải quán, chỗ
của gã thanh niên vừa rồi, đây cũng không phải vị trí quá thu hút sự chú ý.
Chu Minh Duẫn điềm đạm đáp:
- "Bây giờ chúng ta lên
phòng đây. Có điều lão bản à, tại sao giờ này lại ngừng hoạt động thế?
Tại hạ thấy mọi người vốn đang rất vui vẻ mà."
- "Chuyện này là nguyên tắc ở phố này rồi, chúng ta chỉ làm theo thôi."
- "Ai đặt ra nguyên tắc này vậy?"
- "Không có ai đặt cả, là mấy người làm nghề chúng ta tự bảo với nhau."
- "Ồ..."
Với lý do mơ hồ thế này dĩ nhiên không đủ thuyết phục nhưng cũng không có gì vô lý. Cho đến khi Thiên Nguyệt hỏi đúng trọng tâm:
- "Canh ba là thời gian vàng để kinh doanh loại hình kỹ viện, thanh lâu,
tửu quán mới đúng. Vậy mà tất cả đều chọn đóng cửa, há chẳng phải tự
chặn đường tài lộc của mình hay sao. Có người buôn bán nào chịu lỗ như
vậy không?"
Nhị vị hoàng tử đồng thời ngộ ra mấu chốt, nhìn thẳng vào lão bản với ánh mắt sắc bén. Lão bản nhất thời tối sầm mặt mày,
giọng thấp hẳn:
- "Ba vị là người từ đâu đến?"
Thiên Nguyệt nhanh chóng trả lời:
- "Ngoại vi kinh thành."
- "Thế thì các ngươi không biết chuyện ở đây cũng phải. Khu vực này một
mặt gần núi, mặt khác gần sông, bên kia lại giáp rừng, nhìn qua thì ai
cũng bảo thiên nhiên ưu ái nhưng thực chất là nguy hiểm rình rập."
Bốn người ngồi xuống một bàn, lão bản bắt đầu kể lại. Thì ra...
Bảy năm trước, có một cặp vợ chồng phú hộ chuyển đến ven sông sinh sống,
lập một biệt phủ rất đẹp để ở. Họ đối xử rất tốt với mọi người ở đây,
hằng năm mùa lũ đến họ sẽ quyên góp chút tiền bạc để sửa đê. Tuy vợ
chồng họ thiện tâm như vậy nhưng đứa con trai lớn nhà đó rất đáng ghét.
Năm hắn đủ tuổi đã lên kinh thành thi cử, đỗ bảng vàng vô cùng vinh dự.
Ngày hồi hương, hắn dẫn về một thiếu nữ rất xinh đẹp, nói là sẽ lấy cô ấy
làm thê tử. Đôi vợ chồng vui mừng lắm, một tháng sau liền tổ chức lễ đại hôn vô cùng hoành tráng. Ai ngờ, trong ngày thành hôn, gia nhân* lại
nhìn thấy thi thể tân nương treo lơ lửng trên xà nhà, mặt trắng không
còn một giọt máu. Vì giữ thể diện mà tân lang ép biểu muội* duy nhất của mình làm tân nương thay thế, điều này cũng mãi sau lễ đại hôn thì đôi
vợ chồng mới biết. Họ đau khổ sinh bệnh, sau này biệt phủ đó chỉ còn mỗi vị công tử làm quan là sống sót.
*gia nhân: người làm
*biểu muội: em họ
Nhưng chẳng được bao lâu thì vị quan này bị triều đình bắt vì tội tham ô,
biệt phủ liền trở thành nơi vô chủ. Suốt nhiều năm đã có bốn, năm hộ
định vào đó sống nhưng gia đình đều không được yên ổn. Cho đến cuối năm
ngoái, thì căn biệt phủ được sửa thành một lâu quán, người chủ ở đó vô
cùng thần bí. Đã có rất nhiều chuyện li kì xảy ra khiến ai nấy đều đồn
đoán lâu quán đó là của quỷ.