Vân Phong Thuấn Trì ra mặt đã gây bất ngờ lớn cho nhiều người. Nhiều năm nay Vân Phong Môn quá cao ngạo, điều đó đã khiến vô số tu sĩ quên mất
họ trượng nghĩa như thế nào. Hôm nay, đứng trước mũi kiếm sát khí của
phái phản đạo, ngoài Vân Phong Môn ra thì không một ai sẵn sàng tương
trợ.
Dường như Vân Phong Thuấn Trì đã đánh trúng mục đích của đối phương, Dương Diễn không hề đùa cợt nữa mà ra lệnh:
- "Đánh."
Dứt khẩu lệnh, Dương Diễn tung chiêu ngay lập tức, mà thuộc hạ của hắn cũng xông lên. Không cần phải nói, Vân Phong Môn đệ tử cũng đồng loạt hành
động. Luồng khí đối chọi quá áp bức khiến vòng người vây quanh đã mở
rộng, bỏ lại một khoảng trống cực lớn.
Có thể nói, ngày hôm nay
năm vị khách này mới thực sự bộc lộ bản lĩnh. Khác với giới tu đạo thuần túy chuyên dùng kiếm, chúng nhân phản đạo thành thạo rất nhiều công phu độc đáo, mỗi người một cá tính. Quả nhiên, mục tiêu của chúng là tiên
tôn. Nếu đệ tử Vân Phong Môn đánh đến, chúng sẽ đáp trả bằng một chưởng
lực phi thường, tức khắc đánh bay khỏi cuộc chiến. Chẳng bao lâu, đệ tử
bình thường dường như không giúp được gì, cuối cùng bị loại khỏi cuộc
chiến.
Ngoại trừ Trúc Lan Diệp đang đấu với hai người Vân Cảnh
Ngạn và Phong Thời Uyển, còn lại đều nhắm vào Vân Phong Thuấn Trì. Dương Diễn tấn công, ba thuộc hạ trợ thủ, thế lực đã vô cùng lớn. Dù vậy Vân
Phong Thuấn Trì vẫn chưa lộ ra chút khó khăn nào.
Thái độ của ngài khiến người ta phải nghi vấn, liệu có phải hay chăng tiên
tôn không có thất tình lục dục, không có vui buồn bi hận, không biết đau đớn mệt nhoài. Bởi vì, Vân Phong Thuấn Trì một thân cầm Thanh Thương
Kiếm sát phạt tứ phương bát hướng, đối chọi bốn người mà tâm thế không
hề dao động. Trước đây pháp lực của ngài là ẩn số, thì bây giờ đang dần
được hé lộ. Từng chưởng pháp tỏa khí trắng như sương như khói tung ra
gặp vật cản liền hóa thành băng chế ngự chúng.
Tuy nhiên, chưởng
pháp của Dương Diễn kết thành từ hỏa lực mà ra, lửa đủ lớn băng sẽ tan
chảy. Có lẽ vì thế mà Dương Diễn vô cùng tự tin, vừa công vừa thủ liên
hoàn. Thêm ba thuộc hạ của hắn, số chưởng pháp công kích đến như nhân
lên nhiều lần. Mao Tử Linh mặc tử y thâm trầm như chính pháp lực của ả,
một nữ nhân chuyên điều khiển âm thanh, pháp bảo là cây sáo luôn đeo bên hông. Thanh Khu Mãnh sử dụng độc rất điêu luyện, màu sắc trang phục tựa như thanh xà khiến hắn càng thêm phần nham hiểm. Người còn lại toàn
thân vận vải đen như mực, tên là Phương Viễn. Nếu hai người trước bộc lộ nội tâm ngay trên khuôn mặt, thì nam nhân này tâm cơ lại sâu không thấy đáy. Hắn cũng là một kiểu người gần giống Dương Diễn.
Một bên
khác, Phượng Ứng Bàng Uy đã chiếm thế thượng phong so với Trúc Lan Diệp. Nhưng cô nàng này điệu bộ trầm ổn, kinh nghiệm lẫn trải nghiệm cao
khiến nàng ta chưa hoàn toàn rơi vào thế phòng ngự. Bảy người đánh từ
dưới đất lên đến không trung, đánh sang trái rồi lại sang phải, đánh đến trời long đất lở, khói bụi mịt mù.
- "Tiên tôn, không hay!"
Lời cảnh báo này được phát ra từ miệng Vân Tư Sinh. Hơn ba mươi môn đồ bình thường đã sớm bị loại khỏi vòng chiến đấu, họ đứng thành một cụm dưới
sàn đấu. Tất nhiên, sự chú ý của tất cả đều đổ dồn vào bảy người trên
sân kia, chính vậy mà không ai phát giác có kẻ tấn công từ đằng sau. Nhờ tiếng kêu mà Vân Tư Sinh quay đầu lại, mắt thấy có gần chục huynh đệ
khác đã bất tỉnh thì kinh hoảng.
Phong Thời Uyển thoát ly khỏi
thế đánh, lập tức bay về chỗ đồng môn. Nàng ngồi xổm xuống, chạm hai đầu ngón tay vào cổ tay của một đệ tử đã hôn mê, song nàng đứng dậy và nhìn đám môn đồ vận áo tím trước mặt mình, hỏi:
- "Bắc Đường môn phái làm thế này là có ý gì?"
Bắc Đường Tu Vĩnh lững thững bước lên từ sau lưng đám đệ tử áo tím ấy, nhàn nhạt nói:
- "Vân Phong Môn chẳng phải thông minh lắm sao? Nhìn vậy còn chưa đủ hiểu à?"
Tất nhiên là hiểu chứ. Phong Thời Uyển chợt thấy ánh mắt của đa số môn phái đều hướng về đây thì nhận ra ngay. Những vị này đã cấu kết với nhau. Sư tôn nói không sai, đại hội này quả nhiên là nhắm vào Vân Phong Môn
mình.
Nàng Phong mỉm cười:
- "Ra là vậy."
Đoạn, Phong Thời Uyển ra lệnh: "Không cần biết kẻ đến là ai, chỉ cần có ý thù địch với chúng ta, đánh không từ!"
Lời này vừa dứt, gần mười đệ tử đang hôn mê bỗng choàng tỉnh, đứng bật dậy
và di chuyển về phía sau Phong Thời Uyển. Hơn ba mươi đệ tử đồng thời
rút kiếm, một chữ "rõ" vang dội. Sở dĩ âm thanh đáp lời vang dội bởi vì
không chỉ có ba mươi người nói, trên bầu trời từ bao giờ đã dày đặc tốp
người áo trắng ngự kiếm phi hành xuống đây. Thì ra, Vân Phong Môn từ sớm đã chuẩn bị tươm tất.
Với số lượng lớn đệ tử như vậy tiên tôn
đã tính toán họ sẽ cản trở được chúng tu sĩ bình thường kia trong một
khoảng thời gian dài. Đối với những vị trưởng môn thì không thể một đấu
một được, nhưng nhiều đệ tử cùng hợp sức thì cũng có thể cầm chân kha
khá.
Nhưng đáng ngạc nhiên là những người dưới đài không hề tỏ
ra kinh hoảng trước sự đáp trả của Vân Phong Môn. Phản ứng này Phong
Thời Uyển đã chú ý, nhưng nàng không thể nghĩ nhiều được nữa. Dưới sàn
đấu đành giao lại cho Vân Tư Sinh và Vân Du Huyền dẫn dắt, nàng Phong
trở lại cuộc chiến chính.
Khi nàng quay lại, tiên tôn và bên
Dương Diễn đã tách ra, chỉ có Vân Cảnh Ngạn vẫn đang đánh với Trúc Lan
Diệp ở một góc khác. Thì ra, khi nãy Dương Diễn đã tung ra một chưởng
mạnh, cùng tiên tôn đối chọi liền thành phản lực gay gắt đả thương cả
hai bên. Dương Diễn cười, nói:
- "Quả nhiên Vân Phong Môn có chuẩn bị mà đến. Chỉ là, chúng ta cũng có chuẩn bị mới đến."
Dương Diễn búng một ngọn lửa nhỏ lên trời, tứ phương bây giờ đồng loạt xuất
hiện lớp lớp tốp người áo đen, bịt mặt, tay cầm đao ùa tụ về đây. Chúng
là thuộc hạ dưới trướng Dương Diễn, nhìn qua cũng phải đến vài trăm nhân lực.
Nam Cung Sử Định khoanh tay cười:
- "Tiên tôn, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của chúng ta. Thiên hạ đệ nhất môn phái đã đến lúc thuộc về người khác rồi."
Vân Phong Thuấn Trì chẳng nói chẳng rằng, nhìn thì như không phản ứng nhưng Phượng Ứng Bàng Uy hiểu rõ nhất, chắc chắn ngài đang tức giận. Khuôn
mặt lạnh băng như ngàn năm chẳng có hơi ấm, hôm nay càng lạnh lẽo bội
phần. Thanh Thương Kiếm chưa từng rời khỏi tay, lại chẳng rõ từ khi nào
nó đã vô hình mà xuyên qua ngực Nam Cung Sử Định. Cú tấn công này không
ai phát hiện cả, cho đến khi họ Nam Cung thét lên cùng bọc máu úa ra từ
ngực hắn thì mọi người mới thất kinh. Nhưng lúc này thì đã muộn rồi. Dù
Đông Phương Nhĩ Nguyện đã lập tức truyền linh lực cho họ Nam Cung thì
hắn cũng chỉ có thể thở khó khăn.
Vân Phong Thuấn Trì nhắm trước
không giết hắn, nhưng cũng phế hắn khi đâm xuyên kinh mạch phía trên quả tim. Ngài lạnh lùng cầm bảo kiếm, nói một câu:
- "Thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, vạn kiếp vẫn làm vương."