Dương Chiêu
Hơn bốn giờ sáng, Dương Chiêu bị một nụ hôn nóng bỏng đánh thức.
Hai tay anh chống lên khuôn ngực rắn chắc trần trụi của người đàn ông, mặt mày hơi nhăn tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt vội vàng.
Trong phòng ngủ hiện chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, Vu Khiêm vùi đầu vào hõm vai của Dương Chiêu, không khác gì chó con ngửi được hương thơm nhè nhẹ quen thuộc phát từ người anh liền không ngừng cọ tới cọ lui.
Dương Chiêu bị hắn hành hạ cả đêm không còn sức chống cự, anh hơi hé mắt, có
chút tức giận cắn vào môi hắn. Vu Khiêm cố tình để anh cắn, hắn liếm môi Dương Chiêu mấy lần mới luyến tiếc rời đi.
Hơi thở anh hỗn loạn, thì thào hỏi hắn.
"Làm sao vậy?"
Vu Khiêm hừ nhẹ một tiếng, hôn nhẹ lên nơi hắn vừa cắn, trả lời:
"Chiêu Chiêu cứ ngủ tiếp đi, đừng để ý đến anh."
Gân trên trán Dương Chiêu giật giật mấy cái, anh bị hắn vừa hôn vừa liếm
đến tức giận, muốn giơ chân lên đạp hắn nhưng cơ thể vô lực, hai chân
không còn sức. Anh thế mà để hắn làm đến hai chân không khép lại được!
"Em đá anh xuống giường đấy!"
Chân phải của anh lập tức bị hắn để gác lên vai, từng sợi tóc trắng hơi rủ
xuống che đi đôi mắt khát tình sắp mất lí trí. Vu Khiêm hôn lên cẳng
chân anh, thành kính như tín đồ đang hôn vị thần của mình. Hơi thở của
hắn quá nóng, Dương Chiêu cảm thấy da thịt bị hắn chạm qua đều sắp bốc
lửa, anh muốn rụt chân lại nhưng không thể.
"Nốt lần này... Anh nhịn không được... Vợ ơi... anh khó chịu."
Không biết cố tình hay cố ý mà Vu Khiêm đã để lại trên người anh đầy dấu hôn
cùng vết cắn. Hắn dường như rất thỏa mãn cũng rất vui vẻ nên Dương Chiêu đành để hắn tác quái. Hậu quả mới ngủ được gần bốn tiếng đã bị hắn dựng chân cày cuốc.
Thấy anh hơi xao nhãng, Vu Khiêm – cái tên vừa mới nói Dương Chiêu mặc kệ hắn đã không vui cắn mạnh vào cổ chân anh.
Người Dương Chiêu co lại như con tôm, anh cố gắng ngồi dậy, đưa tay muốn gỡ
bàn tay đang nắm chặt lấy chân mình. Vu Khiêm nhân cơ hội hôn "chụt" một cái vào môi anh, liếm môi quyến rũ tỏ vẻ "chưa đủ".
Dương Chiêu
trừng mắt nhìn hắn, Vu Khiêm lập tức đổi sang bộ dáng đáng thương, đôi
mắt đỏ hoe giăng đầy tơ máu, thiếu chút nữa sẽ rơi nước mắt, làn da
trắng đỏ bừng lên, hệt như chó con cần người dỗ dành.
Trong lòng
anh biết rõ mình không thể để hình ảnh đẹp trai này đánh lừa. Nhưng cơn
sóng tình nhìn bề ngoài có vẻ nhẹ nhàng dịu êm của Vu Khiêm dụ dỗ anh
từng bước ra biển khơi, cuối cùng nhấn chìm anh trong bão táp dữ dội.
Dương Chiêu bị làm đến mức không còn gì để bắn ra, anh rất mệt, cực kì mệt
mỏi, Vu Khiêm luôn ở sau tai anh thì thầm cầu xin anh, gọi tên anh, nói
yêu anh, hết lời mật ngọt rót vào tai anh, dưới thân vẫn không ngừng
chuyển động.
Đến khi khắp người Dương Chiêu đều dính mùi vị của
hắn, tiểu Chiêu Chiêu làm việc quá sức rủ xuống, ga giường là tinh dịch
trộn lẫn nước tiểu anh vừa bắn ra, Vu Khiêm phải liếm mặt anh, hôn anh
không biết bao nhiêu lần mới dừng lại, bế anh vào phòng tắm.
Trong cơn mơ màng, Dương Chiêu nghe được nụ cười điên dại của hắn lúc tắm cho anh, khó chịu cong người khi bị ngón tay thon dài khuấy động trong lỗ
nhỏ moi tinh dịch. Vừa xấu hổ vừa tức giận, Dương Chiêu đành nhắm mắt
giả vờ chết.
Cái gì cũng đã thấy hết rồi, chỗ nào cũng hôn liếm
qua hết rồi. Tên này sống chết cũng không cho anh chút mặt mũi, trực
tiếp khám phá, động chạm mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
Đôi khi ở những giây phút cao trào, Dương Chiêu khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của hắn đã nghĩ hắn thực sự muốn ăn anh vào bụng.
Rất kì lạ, Dương Chiêu không cảm thấy sợ hãi. Anh không nỡ đánh hắn, lời
nói nhẹ nhàng không hề lạnh nhạt như thường ngày, lúc nào thấy hắn anh
sẽ cười đến nở hoa, yêu cầu quá đáng của hắn cũng đều chấp thuận.
Thế mà hắn dám làm anh đến mức này!
Không thể tin nổi! Miệng lưỡi nam nhân quả thực không đáng tin cậy! Nhất là
lúc ở trên giường thì càng nên cảnh giác! Không nghe là tốt nhất!
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới lọt qua khe hở của rèm cửa đã chiếu vào
phòng, Vu Khiêm mang anh sang căn phòng khác, cẩn thận đặt xuống giường, không biết xấu hổ một tay trượt vào áo ngủ đen tuyền (của hắn) mặc cho
anh, bàn tay rộng lớn áp lên đầu v* của anh, miệng phải hôn qua một lượt mặt anh, bàn tay còn lại đan chặt lấy bàn tay khác của anh, sau đó mới
yên tâm anh đi ngủ.
"Anh yêu Chiêu Chiêu nhất!"
Riêng lời này thì tin được...
Năm phút sau, môi của Dương Chiêu không tránh được bị tấn công...
"Ngủ ngon, vợ à!"
...
Dương Chiêu tỉnh dậy đã quá trưa, cơ thể nặng nề không thể cử động, một phần
là vì đêm qua tinh tẫn thân vong, một phần là vì Vu Khiêm như bạch tuộc
quấn lấy người anh, không chừa một kẽ hở.
Cổ họng anh khô rát
khó nói lên thành lời, lỗ nhỏ được thoa thuốc mỡ đã bớt đau rát, nhưng
hai đầu v* đã sưng phồng lên, đỏ mọng, Dương Chiêu nhúc nhích làm đầu ti cọ cọ vào lòng bàn tay của Vu Khiêm, vừa đau vừa sướng. Anh gằn giọng,
giọng nói khàn khàn do đêm qua quá lao lực:
"Vu Khiêm! Dậy đi!"
Người kia động đậy một chút, cánh tay rắn chắc càng thêm siết anh vào lòng,
miệng hôn chụt vào má anh, mắt nhắm mắt mở cười cười:
"Chào buổi sáng vợ yêu!"
Dương Chiêu dùng tay đẩy khuôn mặt hớn hở đang dán sát vào anh, không còn sức lực để ngồi dậy. Thấy hành động từ chối rõ ràng như ban ngày của anh,
hằn càng sấn tới, giữ lấy cổ tay của anh, cọ mặt vào má anh.
"Bảo bảo muốn ngủ tiếp không?"
Nhận được cái lắc đầu của Dương Chiêu, hắn thôi quấy rầy anh, vòng tay qua
hai đùi mềm mịn, nhẹ nhàng bế anh lên. Tấm chăn trượt xuống làm lộ ra
cặp chân trắng toàn là dấu hôn đỏ cùng vết răng vô cùng chói mắt. Hai
mông nhỏ lấp ló qua vạt áo ngủ đen tuyền rất hấp dẫn ánh nhìn.
Trong nhà tắm, Vu Khiêm một tay đỡ lấy eo anh, một tay giúp anh đánh răng,
rửa mặt. Nhìn bảo bối nhỏ ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn lim dim, Vu Khiêm vui vẻ cười ra tiếng. Hắn vén sợi tóc dài đen nhánh xõa xuống mặt anh
ra sau tai, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của anh.
Dương Chiêu ghét
bỏ đẩy hắn ra, lầm bầm kêu hắn chưa đánh răng còn dám hôn anh, sau đó
với lấy khăn mặt hắn đang cầm lau mặt một lần nữa. Vu Khiêm không biết
xấu hổ như gà mổ thóc hôn lên chiếc má trắng trắng mềm mềm của anh.
Lần này thì Dương Chiêu không nhân nhượng, trực tiếp ném thẳng khăn vào mặt hắn.
Đến khi bụng của anh réo lên vì đói, Vu Khiêm mới thôi trêu trọc anh. Dương Chiêu không thể đi quá ba bước đành đợi hắn xong việc bế mình xuống
lầu.
Vu Khiêm đặt anh ngồi trên ghế sofa êm ái, xác nhận bảo bối
thoải mái mới rời đi chuẩn bị bữa trưa. Bây giờ anh mới thấy ngại ngùng. Anh chưa có mặc quần! Dù là ở trong nhà, nhưng việc chỉ mặc quần lót đi đi lại lại đã đủ khiến anh thấy xấu hổ.
Dương Chiêu cảm thấy
mình thật giống mấy thiếu nữ "cố tình" mặc váy ngắn e thẹn che che giấu
giấu. Anh dựa người vào ghế, thở dài, cảm thấy mình ngày càng dung túng
quá mức cho Vu Khiêm.
Một lúc sau, Vu Khiêm từ trong bếp đi đến,
cười đến ngốc nghếch mang anh đi ăn trưa. Dương Chiêu định bụng nghiêm
khắc với hắn hơn cũng không có cơ hội hành động, anh ôm cổ hắn, mắng
mình thật thiếu quyết đoán.
Bữa trưa không quá cầu kì, Vu Khiêm
sao dám để bảo bối của hắn đợi lâu. Hắn lo anh thấy không thoải mái nên
để anh ngồi trên đùi mình, kiên nhẫn đút anh ăn.
Dương Chiêu há
miệng chậm rãi nhai nuốt, cơ thể đã dần có chút lực. Anh cực kì hối hận
vì đã cho phép hắn túng dục vô độ, không nghĩ đến bản thân sẽ thành ra
bộ dáng xấu hổ này.
Bụng no, Dương Chiêu lại bị ép nghỉ trưa...
Anh mãnh liệt phản đối, vừa hôn hắn vừa nhỏ giọng nói anh không muốn đi
ngủ, hắn mới buông tha.
Vu Khiêm không dỗ anh đi ngủ được, hắn
bế anh lên phòng làm việc. Màn hình máy tính hiện lên biểu đồ kinh tế
khó hiểu, sau đó là hàng loạt dãy số... Anh xem không hiểu.
Sợ
anh thấy chán, Vu Khiêm đưa cho anh điện thoại của hắn, bảo anh thích
chơi game có thể tải về, muốn xem gì thì xem. Điện thoại của dân tư bản
quả nhiên rất khác.
Màn hình nền để ảnh anh mặc áo của hắn nửa
kín nửa hở rúc trong lồng ngực rắn chắc của hắn, ngủ không biết trời
trăng gì, vạt áo trễ xuống vai, từ góc độ của ảnh chụp có thể thấy được
đầu v* thấp thoáng.
Dương Chiêu vừa thẹn vừa giận, tay cầm điện thoại run lên.
"Anh đảm bảo không ai đủ khả năng nhìn thấy, trừ em."
Hắn cười cười, cúi đầu hôn nhẹ vào khuôn mặt sầm sì của anh, híp mắt vui
vẻ. Dương Chiêu quay đầu né tránh, nụ hôn của hắn liền rơi xuống vành
tai của anh. Dương Chiêu nhấn nhấn màn hình điện thoại muốn đổi ảnh thì
bị hắn nhanh tay cướp lấy, tiếp đó lại bị hắn đè ra hôn.
Vu Khiêm vừa hôn anh đến chết đi sống lại, vừa thì thào bên tai anh, giọng hắn run rẩy như sắp khóc.
"Không đổi được đâu... Anh không thấy Chiêu Chiêu sẽ phát điên. Chiêu Chiêu hiểu mà đúng không?"
Nghe hắn nghẹn ngào, Dương Chiêu liền mềm lòng. Anh chủ động hôn hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ậm ừ.
"Nếu có người thứ ba nhìn thấy, anh không xong với em đâu!"
Như cảnh cáo lại như trách móc, Vu Khiêm trong mắt toàn là hình ảnh của bảo bảo dễ thương nhà hắn gật đầu ba lần liên tiếp. Tiếng cười không kìm
được của hắn truyền đến tai Dương Chiêu làm anh cũng cười theo.
Anh đúng là hết cách với hắn. Không thể nặng lời với hắn, không thể lạnh
nhạt với hắn, không muốn hắn đau lòng, muốn hắn luôn vui vẻ cười ngốc
như cún con bên anh. Chính vì quá yêu hắn nên sẵn sàng nhượng nhịn, chấp nhận ở chung với phần tính cách tối tăm. Dương Chiêu yêu Vu Khiêm, ngay từ khi bước vào trái tim của hắn anh đã không còn lối thoát.