Giờ đây anh ta không biết phải nói làm sao cho bà nội hiểu, anh không muốn
có cái ngày đó chút nào, nhưng thấy thái độ của bà nội cương quyết như
thế anh không được phép cãi lời của bà nội, đành thở dài rồi nói đại cho qua để còn vọt lên phòng, chứ ngồi lại với bà nội thêm tí nữa chắc anh
ta sẽ chết mất, cười gượng gạo anh ta nói:
"Vậy, vậy... hai tháng mười ngày, bà nội thấy thế nào ạ?"
"Duy Nam, con hứa rồi đấy nhé, nếu thất hứa bà nội sẽ giận không thèm nhìn mặt của con nữa đấy."
"Con hứa mà, vậy con lên phòng nhé, bà nội ăn xôi rồi nghỉ ngơi sớm nha, con đi đây."
Vừa nói dứt câu Duy Nam đã nhanh đứng dậy rồi chạy vọt đi lên phòng, thở
phào nhẹ nhõm vì cũng đã thoát được bà nội, dù đã chuẩn bị tâm lý trước
khi về nhà nhưng anh ta vẫn rất sợ. Đi lên đến gần phòng thì Duy Nam đã
thấy ông Thành đang ở trong phòng thờ của mẹ mình, anh vội bước nhanh về phòng, vì ngay lúc này tâm trạng anh ta dường như chùng xuống, bước
từng bước đi vào phòng, nhìn lên tấm hình treo trên tường, trong tấm
hình lớn đó, có bà nội, có ông Thành, có anh ta và có cả mẹ của anh, mới đó mà nhanh thật, chớp mắt cái mẹ của anh đã ra đi hơn mười bảy năm
rồi.
Cái năm Duy Nam lên mười
tuổi cũng là ngày mẹ của anh qua đời, nên từ năm mười tuổi đó đến nay,
anh ta không hề có một buổi tổ chức sinh nhật, vì ngày sinh nhật đã thay vào ngày giỗ của mẹ anh. Nhìn vẻ điển trai phong độ, khuôn mặt chưa bao giờ bộc lộ vẻ đau thương nhưng sâu bên trong, người đàn ông lại thèm
khát cái tình yêu thương của mẹ. Bao nhiêu năm qua, ông Trần và bà nội
chưa để Duy Nam phải thiếu thốn thứ gì nhưng cái anh cần là một mái ấm
gia đình trọn vẹn, nhưng nó thật khó.
Ngay lúc này tiếng cửa phòng vang lên, là ông Thành đang đứng bên ngoài và
đương nhiên Duy Nam biết chắc ông ấy muốn gặp mình để nói về chuyện quản lý nhà hàng. Anh nhanh chóng lấy lại khuôn mặt bình thường như chưa có
chuyện gì xảy ra, rồi vội đứng dậy đi đến cửa để mở cửa cho ông Thành,
nhìn thấy ông ấy trước mặt, Duy Nam liền gật nhẹ đầu rồi nói:
"Thưa ba, con mới về."
"Ừ, sao con không qua thắp hương cho mẹ của con vậy?"
"Uhm... con thấy ba đang trong phòng thờ nên con không dám vào, con sợ làm
phiền ba, ba về phòng nghỉ đi, tắm rửa thay đồ xong con sẽ qua phòng thờ ngay."
"Ừ, vậy con đi tắm đi,
ba về phòng đây, ngày mai con đến nhà hàng nhận chức giám đốc được rồi
đấy, để ba thông báo cho cậu Hiếu sắp xếp. Khi nào rảnh ba sẽ đến nhà
hàng gặp con sau."
Duy Nam liền gật đầu, vì cũng đã một tuần trôi qua rồi, suốt một tuần nay ngày nào
anh ta cũng có mặt ở nhà hàng, và khi nãy anh ta mới phát hiện, camera ở dưới nhà bếp đã bị hỏng mà Minh Hiếu lại không biết, nên trước khi về
biệt thự thì anh ta đã ra lệnh cho Minh Hiếu ngay ngày mai anh ta muốn
xem được hết toàn bộ camera ở trong quán. Và còn một điều quan trọng
nữa, anh ta vẫn chưa nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, và anh ta muốn biết
cô có phải là nhân viên của nhà hàng hay là không.
Gạt bỏ qua suy nghĩ đó, Duy Nam đợi ông Thành rời đi rồi anh liền vội vàng
đóng cửa phòng lại, sau đó bước nhanh đến tủ quần áo của mình, quần áo
vẫn được sắp xếp ngay ngắn và gọn gàng, chọn nhanh một bộ đồ ngủ bận ở
nhà sau đó anh ta đi thẳng vào phòng tắm.
Hơn mười lăm phút trôi qua,
Duy Nam bước ra khỏi phòng tắm, sau đó đi đến phòng thờ của mẹ. Mười bảy năm trôi qua, anh rất thèm khát được gọi một tiếng mẹ, được mẹ ôm vào
trong lòng như lúc nhỏ nhưng điều đó sẽ không bao giờ anh ta có được.
Giờ đây mọi thứ đã dần thay đổi, Duy Nam cũng đã trưởng thành và cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi còn gì, đứng trước bàn thờ của mẹ mình, anh mỉm
cười rồi quay lưng đi ra hướng ban công. Khung cảnh buổi tối ở căn biệt
thự thật đẹp, nhưng anh lại luôn cảm thấy cô đơn và rất lạnh lẽo, không
biết từ khi nào, từ một bé trai kháu khỉnh suốt ngày cười cười nói nói
mà bây giờ lại trở thành một người ít nói và lạnh lùng như thế này. Thở
dài mệt mỏi, trút gánh nặng trong lòng xuống, anh quay về phòng uống
rượu để cho vơi đi nỗi buồn của ngày hôm nay, hết hôm nay nữa thôi, ngày mai chức giám đốc nhà hàng Thành Nam đã do anh ta đương nhiệm rồi.
Sáng sớm, Thành Duy đã thức dậy vào lúc bảy giờ, mọi việc ở nhà hàng cũng đã được sắp xếp sẵn, sẽ có rất nhiều nhà báo đến phỏng vấn, vì ở cái thành phố này, nhà hàng Thành Nam là nhà hàng có quy mô sang trọng nhất,
phòng tiệc riêng, phòng ăn cho ba mươi người, rồi có cả ba khán phòng
lớn để đãi khách tiệc cưới, một khán phòng có thể chứa trên một nghìn
người khách.
Đến tận giờ trưa,
Kiều Mộng chạy ngang qua nhà hàng thì thấy ở trong dường như đang tổ
chức tiệc gì rất lớn, cô liền thấy tò mò mà chạy nhanh xuống cổng sau
của nhà hàng để đi vào giao cơm cho dì Tâm và các anh chị phụ bếp. Khi
hỏi dì Tâm thì cô mới biết ngày hôm nay là ngày mà ông Thành bàn giao
lại chức giám đốc cho người con trai duy nhất của ông ta, nhưng nghe dì
Tâm nói thì cô chỉ biết thế thôi, chứ cô chưa từng được gặp qua mặt nên
đâu biết ông Thành và con trai của ông ấy là ai đâu.
Trước khi rời khỏi bếp, thì dì Tâm có ghé sát bên tai của Kiều Mộng, nói
chiều hôm nay chắc chắn hai chị em của cô sẽ được ăn nhiều món ngon, vì
thực khách được mời dự tiệc công bố giám đốc toàn là những thực khách
sang trọng. Từ sớm đến giờ nhân viên dọn bàn xuống dư đồ ăn rất là
nhiều, nhưng hôm nay ai ai cũng bận rộn hết nên đến tối mới có thể chia
ra được. Kiều Mộng nghe vậy mà trong lòng hưng phấn, vui mừng vô cùng,
tối nay cô và em trai mình sẽ có lộc ăn đồ ăn ngon rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh, hôm nay là ngày cô nhận được tháng lương
thứ tư tại nhà hàng, ở dưới quê thì mẹ của cô cũng đã gọi lên cho cô
rằng nhà đã được xây xong, khi nào rảnh cô và em trai hãy về nhà chơi,
sẵn tiện thăm mẹ vì cũng cả năm rồi, mỗi năm cô và Kiều Quang chỉ về
thăm nhà vào ngày giỗ của ba cô và vài ngày Tết, nên cô dự định ngày mai sẽ đi mua xe cho em trai rồi nói với cậu sắp xếp công việc để hai chị
em cô về thăm nhà một chuyến. Chắc chắn khi mẹ thấy cô có dư tiền mua xe mới cho em mình, mẹ sẽ rất vui mừng cho mà xem, nghĩ đến thôi mà cô đã
thấy háo hức biết bao.
Nhanh
chân bước đi xuống dưới nhà xe của nhân viên rồi chạy về phòng trọ,
nhưng ngay lúc cô chạy ngang qua sảnh của nhà hàng thì có một ánh mắt
đang nhìn đăm đăm vào hướng của cô, ánh mắt đó chính là của Duy Nam, anh ta mới vừa bước ra sảnh để đợi Minh Hiếu lái xe đến đưa anh ta về căn
biệt thự nhưng lại không ngờ được hôm nay anh ta lại thấy cô đang chạy
xe ngang nhà hàng, nhưng đến tận hôm nay Duy Nam vẫn chưa nhìn thấy được rõ khuôn mặt của Kiều Mộng, ngay lúc anh ta đang đứng thẫn thờ thì Minh Hiếu đã lái xe đến.
Minh Hiếu vội bước đi đến gần người đàn ông rồi nói:
"Anh Nam, lên xe về thôi anh, muộn lắm rồi!"
"Ừ, về thôi!"
Nói xong, người đàn ông cúi thấp người vào trong xe. Bánh xe từ từ chuyển động, vài giây sau rời khỏi hầm để xe.