Nỗi Nhớ Trong Mưa
Đào Tư Khả rúc trong chăn, đọc tin nhắn này thì mặt nóng bừng một cách khó hiểu, cô có chút ngại ngùng, trả lời: Bọn em vẫn chưa yêu nhau.
Chương Đình Quân sáng tỏ: À, cậu ta vẫn chưa theo đuổi được em à?
Đào Tư Khả lật người, đổi sang tư thế nằm sấp, hai tay cô cầm di động, màn hình hơi tối, cô chỉnh sáng lên một chút: Cũng không phải, anh ấy vẫn chưa tỏ tình với em.
Không biết là có ý đồ phá đám hay thế nào, Chương Đình Quân trả lời lại một câu rõ đường hoàng: Vậy thì cứ vờn cậu ta thêm mấy bữa, con gái mà dễ tán đổ quá thì sẽ mất giá.
Bấy giờ Đào Tư Khả đọc tin nhắn này, ngây thơ cho rằng Chương Đình Quân chỉ là đứng ở góc độ của trưởng bối, có lòng khuyên cô mà thôi. Còn điều
Chương Đình Quân không ngờ đến chính là, lời mà mình nói, có một ngày
lại bị Đào Tư Khả mang ra để chặn họng anh.
Lương Thu Phảng rướn cổ muốn nhìn di động của Chương Đình Quân: "Anh nói chuyện với ai đấy?"
Chương Đình Quân bỏ di động lại vào trong túi, nói: "Có đi không?"
Lương Thu Phảng nói một câu "Vô vị", hai người một trước một sau rời khỏi
khách sạn. Lương Thu Phảng gọi điện thoại kêu tài xế riêng, dù sao cả
hai đều uống rượu, không tiện lái xe.
Tài xế riêng còn chưa đến
mà cuộc gọi của Lư Nhĩ Dương đã đến rồi, cô ta hỏi Chương Đình Quân đang ở đâu? Mới nói được mấy câu, Lư Nhĩ Dương bèn nói: "Em đang ở gần đấy,
để em tới đón anh."
Chương Đình Quân và Lương Thu Phảng đợi mười
phút, Lư Nhĩ Dương từ trên một chiếc xe Van bước xuống. Cô ta đội mũ
lưỡi chai, đeo khẩu trang đen, nhưng quần áo trên người lại khác xa mọi
khi, là một bộ đồ mang phong cách thể thao. Chương Đình Quân không khỏi
nhìn thêm mấy lần, Lư Nhĩ Dương cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay Chương Đình Quân, hiếm khi trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Em mặc thế này trông có kỳ lạ lắm không?"
"Không." Anh lắc đầu.
"Em vừa rời khỏi
phòng tập nhảy." Lư Nhĩ Dương giải thích, rồi nhìn sang Lương Thu Phảng, "Anh Tiểu Thu, em tiện đường lái xe đưa anh về?"
Lương Thu Phảng giơ di động, nói: "Anh gọi tài xế rồi."
Chương Đình Quân và Lư Nhĩ Dương lần lượt lên xe, Chương Đình Quân ngồi ở ghế
lái phụ. Lúc Lư Nhĩ Dương cài dây an toàn, ánh mắt vô tình liếc thấy một mảng xanh bạc hà ở trên thảm của ghế lái phụ, bắt mắt vô cùng, chất
lỏng đã khô cong, thảm lông cừu vốn mềm mịn trắng tinh, giờ đây vì bị
dính chất lỏng đặc quánh mà trông như bị đổ xi măng, chỗ lông cừu mềm
mịn đó dựng thẳng đứng từng cọng, từng cọng một.
Lư Nhĩ Dương giả vờ vô ý nói: "Sao thảm lại bẩn vậy, có phải bị đổ đồ uống không?" Lư
Nhĩ Dương biết thói quen của Chương Đình Quân, ngoài rượu và nước khoáng ra, anh không động vào bất cứ thứ đồ uống nào khác.
Chương Đình Quân gật đầu.
Lư Nhĩ Dương cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Chẳng phải anh không thích uống đồ uống sao?"
Chương Đình Quân dựa ra sau ghế, hơi hạ cửa sổ xuống, nói: "Bé con làm bẩn."
Lư Nhĩ Dương nhìn dòng xe cộ phía trước, thuận miệng hỏi: "Đứa bé nào? Là đứa bé xin ảnh chữ ký của em à?"
Chương Đình Quân mở mắt, anh vươn tay lấy một chai nước khoáng trên trung tâm
tay vịn, vặn nắp, uống mấy ngụm. Anh ngoảnh mặt nhìn Lư Nhĩ Dương, Lư
Nhĩ Dương lại cười nói: "Chắc không phải là đứa bé anh mới thích đấy
chứ?"
Chương Đình Quân không lên tiếng, nụ cười trên mặt Lư Nhĩ Dương vơi dần đi.
...
Giờ ra chơi.
Thẩm Tiểu Địch tựa cằm lên bả vai Đào Tư Khả, đưa một cánh tay ra sờ vào
đuôi tóc của Đào Tư Khả: "Không thể không nói, Phùng Nghiên với Tiêu Tư
Bạch nhà cậu trông cũng xứng đôi phết đấy."
Đào Tư Khả nằm bò
trên cửa sổ, nhìn xuống sân thể dục dưới tầng, một đôi trai tài gái sắc ở bên cạnh bảng tuyên truyền màu đen, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, mờ mịt chớp chớp mắt: "Mình và Tiêu Tư Bạch không hợp à? Mình đâu có
xấu?"
Phùng Nghiên và Tiêu Tư Bạch học cùng lớp, cả hai đều là
cán bộ của Hội học sinh, chuyện Phùng Nghiên yêu thầm Tiêu Tư Bạch hầu
như những người học lớp mười hai đều biết hết. Đám đàn em lớp mười, lớp
mười một bọn họ cũng đều cảm thấy hai người đó rất xứng đôi vừa lứa.
Thật ra, Đào Tư Khả cũng cảm thấy như vậy.
"Đương nhiên là cậu
không xấu, nhưng nếu so sánh với Phùng Nghiên, thì cậu vẫn còn kém chút
chút." Ngón cái và ngón trỏ của Thẩm Tiểu Địch đưa ra một độ dài.
"Kém chỗ nào?" Đào Tư Khả không hiểu.
"Cậu nhìn Phùng Nghiên đi, không chỉ xinh đẹp, lại thông minh, mà điểm quan
trọng nhất là vóc dáng cũng đẹp, đàn ông con trai đều là động vật thị
giác, có ai không thích người có vóc dáng đẹp đâu." Thẩm Tiểu Địch liếc
nhìn cổ áo của Đào Tư Khả, nói, "Nhìn lại cậu đi?"
"Thẩm Tiểu Địch." Đào Tư Khả cúi đầu nhìn bản thân, ngẩng mặt lên, tức giận nói, "Chúng ta tuyệt giao một tiết."
"Đừng mà." Thẩm Tiểu Địch ôm chặt lấy bả vai Đào Tư Khả, xin tha thứ, "Mình
vẫn còn một câu quan trọng chưa nói, cậu nghe trước đã."
"Cậu nói đi." Đào Tư Khả cố ý làm mặt lạnh.
"Phùng Nghiên có tốt tới mấy cũng vô dụng, Tiêu Tư Bạch thích cậu cơ mà, vậy
nên vẫn là cậu thắng rồi." Thẩm Tiểu Địch hỏi, "Thế nào, câu này có vừa ý cậu không?"
Đào Tư Khả không nhịn được rướn cong khóe môi, cô
quay về chỗ ngồi, kéo khóa, lấy di động ra khỏi cặp sách, mượn sự che
đậy của ngăn bàn, lén lút gửi tin nhắn cho Tiêu Tư Bạch.
Phùng
Nghiên dán xong tấm áp phích tuyên truyền, dùng ngón tay vuốt phẳng bốn
góc, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Tư Bạch, Tiêu Tư Bạch tựa vai vào bảng
đen, đang cúi đầu bấm điện thoại, khóe môi nở một nụ cười mỉm.
Anh mặc áo đồng phục màu trắng, cổ áo màu xanh lam đậm và quần thể dục màu
đen, cúc ở cổ áo đồng phục được cài rất quy củ, mảng da bên cạnh yết hầu có một nốt ruồi đen, da anh rất trắng, nốt ruồi đó giống như vô tình bị dính mực vào vậy, Phùng Nghiên rất muốn giơ tay lau đi, cô khẽ lên
tiếng: "Tư Bạch, như này đã được chưa?"
Tiêu Tư Bạch đứng trong
bóng râm, anh di chuyển ánh mắt, hơi ngước đầu, quét mắt qua tấm áp
phích chiêu gọi mới trên bảng đen, gật đầu nói: "Được rồi."
Tiêu Tư Bạch mở Wechat, Đào Tư Khả gửi tin nhắn đến: Thẩm Tiểu Địch nói anh và Phùng Nghiên rất xứng đôi. [tức giận]
Phùng Nghiên lại dùng lòng bàn tay vuốt phẳng tấm áp phích lần nữa, xác định
sẽ không bị gió thổi bay mới đi tới bên cạnh Tiêu Tư Bạch, nói: "Cậu nói chuyện với ai thế?"
"Không có ai." Tiêu Tư Bạch cất di động đi.
Di động nhét trong gầm bàn sáng màn hình, Đào Tư Khả mở ra xem, Tiêu Tư Bạch: Ồ.
Đào Tư Khả không khỏi có chút khó chịu, phản ứng bình thản thế sao? Cô tức
tối chau mày, màn hình di động lại sáng lên, Tiêu Tư Bạch: Có muốn nghe suy nghĩ của anh không?
Đào Tư Khả: Gì cơ?
Tiêu Tư Bạch: Anh cảm thấy bạn học Đào đồng ý đi trượt băng cùng anh vào cuối tuần này xứng đôi với anh hơn.
Đào Tư Khả che miệng, đôi mắt cong cong. Thẩm Tiểu Địch tựa trên vai Đào Tư Khả, liếc nhìn di động của cô, kêu lên một tiếng: "Woa, anh Tiêu cũng
biết tán gái quá đấy."
Đào Tư Khả nhìn các bạn trong lớp một lượt, thấp giọng nói: "Cậu nói bé thôi."
Sau khi tan học, Đào Tư Khả về nhà, hiếm khi Lâm Hải Thanh tan làm sớm,
đích thân vào bếp nấu cơm. Đào Tư Khả mở cửa nhà, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì có chút ngạc nhiên. Mặc dù Lâm Hải Thanh không phải một
người mẹ có trách nhiệm, nhưng tay nghề nấu nướng của bà thật sự rất
đỉnh.
Đào Tư Khả rất thích đồ ăn bà nấu, nhưng cho dù có thèm đồ
ăn Lâm Hải Thanh nấu thì Đào Tư Khả cũng sẽ không bao giờ làm nũng bắt
bà đích thân vào bếp nấu cơm cho mình ăn.
Lâm Hải Thanh đang rửa dâu tây, nhìn cô rồi nói: "Đi rửa tay rồi ra ăn cơm."
Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng, đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Đào Tư Khả nhìn
chính mình trong gương, xoa xoa hai tay, ngoài cửa truyền đến giọng nói
của Lâm Hải Thanh: "Nhanh ra ăn cơm."
Đào Tư Khả cho tay xuống
dưới vòi nước rửa sạch, sau đó rút mấy tờ khăn giấy lau khô tay. Cô ra
khỏi nhà vệ sinh, đi đến bàn ăn ngồi xuống, nhón một quả dâu tây cho vào miệng ăn trước.
Hôm nay Lâm Hải Thanh nấu ba món mặn một món
canh, có món Gà Cung Bảo mà Đào Tư Khả thích ăn, Đào Tư Khả mắt nhìn
mũi, mũi nhìn tim chuyên tâm ăn cơm trong bát. Bầu không khí trên bàn ăn rất ngột ngạt, Lâm Hải Thanh chỉ xới nửa bát cơm, dạo này bà có chiều
hướng béo lên, nên vẫn luôn kiểm soát lượng thức ăn của mình.
Lâm Hải Thanh múc một bát canh xương rong biển cho Đào Tư Khả: "Cuối tuần này đi cùng mẹ tới một nơi."
Đào Tư Khả ngước mắt, nói: "Cuối tuần này ạ?"
"Ừ." Lâm Hải Thanh múc một muỗng canh, "Con gái của giám đốc của mẹ đầy năm, tới lúc đó con đi cùng với mẹ."
Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng, trong lòng nghĩ vậy là cuối tuần này không thể đi trượt băng với Tiêu Tư Bạch được nữa, tâm trạng của Đào Tư Khả không khỏi ủ dột, nhưng cô không biểu hiện ở trên bàn ăn, sợ Lâm Hải Thanh
nhìn ra được gì đó.
Sau khi ăn xong cơm tối, Đào Tư Khả quay về
phòng, cô lấy di động từ trong cặp sách ra gửi tin nhắn cho Tiêu Tư
Bạch, sau đó để úp di động xuống mặt bàn, cầm bút bi đen lên làm đề
Tiếng Anh.
Làm xong một mặt đề Tiếng Anh, Tiêu Tư Bạch trả lời tin nhắn của cô: Không sao, hẹn em lần sau vậy.
Trong lòng Đào Tư Khả bức bối, nghĩ một đằng nói một nẻo: Anh có thể rủ chị Phùng đi trượt băng với anh.
Tiêu Tư Bạch: Anh rủ cậu ấy làm gì?
Đào Tư Khả: Anh không rủ chị ấy hả?
Tiêu Tư Bạch: Em muốn anh rủ cậu ấy?
Đào Tư Khả vội vã trả lời: Đương nhiên là không ạ!
Tiêu Tư Bạch: [cười], Ừ, anh biết rồi.
...
Lâm Hải Thanh lái xe đưa Đào Tư Khả đến một nhà hàng nằm trong thành phố
Dương Giang. Đào Tư Khả cúi đầu giơ ngón tay chạm vào chiếc nơ bướm thắt bằng sợi dây tròn ở trước ngực, chiếc váy sơ mi trắng đang mặc trên
người này là Lâm Hải Thanh vừa mới mua cho cô. Đào Tư Khả nghiêng đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi tiếc nuối tại sao không phải là mặc
chiếc váy này đi gặp Tiêu Tư Bạch chứ?
Cô khẽ thở dài một hơi,
Lâm Hải Thanh nghe thấy, ngoảnh mặt sang nhìn cô, nói: "Đang yên đang
lành sao lại thở dài? Con không thích chiếc váy này à?"
"Không phải ạ." Đào Tư Khả cụp mắt.
Lâm Hải Thanh cho xe đậu ở dưới hầm để xe của nhà hàng, hai mẹ con xuống
xe, đi thang máy lên thẳng tầng bảy. Đào Tư Khả đi theo sau Lâm Hải
Thanh, giẫm trên tấm thảm màu đỏ có hoa văn màu vàng, bên tai là những
tiếng nói chuyện ồn ào.
Bước vào một phòng bao có cách bài trí
khá đặc biệt, màu chủ đạo là màu trắng xám, toát lên một sự sang trọng
và tinh tế nhẹ nhàng. Những chùm bóng bay màu trắng bay lơ lửng xung
quanh cầu thang, lá cây Bạch đàn quấn lấy quả bóng căng phồng, kiểu dáng vô cùng độc đáo.
Cấp trên của Lâm Hải Thanh cũng tầm tuổi bà,
vậy mà con của bà ấy mới có một tuổi. Đào Tư Khả bẻ ngón tay tính toán,
Lâm Hải Thanh sinh cô ra khi bà mới hai mươi mấy tuổi? Đúng lúc này cấp
trên của Lâm Hải Thanh chuyển chủ đề câu chuyện sang Đào Tư Khả, nói:
"Hải Thanh, đây là con gái em à, xinh xắn đáng yêu quá."
Hai
người chuyện trò đôi ba câu, Đào Tư Khả nhân lúc không ai để ý, đi ra
khỏi phòng bao, rẽ phải có một sảnh công cộng nhỏ. Đào Tư Khả tìm chỗ
ngồi xuống, cô hơi cúi người, vươn tay chạm vào những bông hoa tươi trên chiếc bàn trà trong suốt.
"Đình Quân."
Cái tên quen thuộc này giống như một trận vỗ cánh của đàn chim bồ câu trắng bay lướt qua
bên tai, Đào Tư Khả vô thức ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng gọi,
hóa ra Đình Quân đó lại chính là anh Chương.
Chương Đình Quân
cũng chú ý đến ánh nhìn bên phía sảnh phụ, ánh mắt của hai người giao
nhau từ xa, Đào Tư Khả không khỏi nhớ tới cái ngày anh lái xe đến trường đón cô. Thật ra lần gặp mặt này cách ngày hôm đó đã là một tháng sau
rồi.
Trong lúc Đào Tư Khả ngây người, Chương Đình Quân đã đi đến trước mặt cô, cười hỏi: "Tư Khả, sao em lại ở đây?"
"Anh Chương." Đào Tư Khả giải thích, "Mẹ em đến tham dự tiệc đầy năm của con gái cấp trên ạ."
Chương Đình Quân gật đầu, đột nhiên nói: "Tư Khả, cho anh mượn di động của em xem một lát."
Đào Tư Khả không hiểu gì, nhưng vẫn đưa di động cho anh, Chương Đình Quân
nhận lấy, cụp mắt, lướt nhìn danh sách bạn bè trên Wechat của cô, anh
nói đùa: "Anh còn tưởng em chặn anh rồi."
"Không ạ." Đào Tư Khả mông lung, "Sao có chuyện đó được?"
Anh đưa di động lại cho cô, cúi đầu liếc nhìn Đào Tư Khả, chậm rãi thong
thả nói: "Sau khi lấy được ảnh chữ ký thì ném anh sang một bên, cô bé,
sao em có thể như vậy nhỉ?"