"Bạn học Triệu, bài thầy giáo vừa giảng tôi chưa hiểu, hết giờ cậu dạy lại
cho tôi nha. Chúng ta ra thư viện ngồi, tôi đang có rất nhiều điều muốn
hỏi."
Trong lúc giáo viên vừa
giao một đống bài tập, chữ viết chi chít trên bảng đen, Dương Ánh Nguyệt ghé sát tai Triệu Mạc Ngôn thì thầm mấy câu. Cô nàng chống cằm, ánh mắt vừa thành khẩn vừa tràn ngập vẻ mong chờ câu trả lời thốt ra từ miệng
Triệu Mạc Ngôn.
Nhân cơ hội
Triệu Mạc Ngôn học giỏi ngồi bên cạnh, ngay lập tức cô liền tóm lấy cơ
hội muốn đối phương kèm thêm cho mình, vừa nâng cao được thành tích,
đồng thời giúp Triệu Mạc Ngôn củng cố kiến thức, vừa hỗ trợ Dương Ánh
Nguyệt trong việc kéo gần khoảng cách với chàng trai đang ngồi bên cạnh. Hơn nữa, để Triệu Mạc Ngôn thấy được hình ảnh bản thân nỗ lực học tập
thì chắc hẳn cậu ấy sẽ có cái nhìn khác về Dương Ánh Nguyệt.
Triệu Mạc Ngôn nhướng mày, bất giác quay sang, mấp máy môi: "Dương Ánh
Nguyệt, những bài vừa rồi rất đơn giản mà. Theo năng lực thời gian qua
cậu thể hiện ra ngoài thì chắc chắn giải một cách dễ dàng, cần gì đến
tôi kèm thêm."
Cậu ngờ vực nheo mắt dán lên thân thể người đang ngồi bên cạnh.
Thành tích Dương Ánh Nguyệt thời gian qua tiến bộ một cách chóng mặt, ngay cả Triệu Mạc Ngôn còn cảm thấy hết sức ngỡ ngàng là đằng khác. Thực chất
cô nàng vô cùng thông minh, chỉ vì thời gian vừa rồi bỏ bê học hành nên
điểm số bị kéo xuống thôi. Và cậu cũng khó hiểu nguyên nhân vì đâu mà
khiến Dương Ánh Nguyệt sẵn sàng thay đổi?
"Triệu Mạc Ngôn, cậu nói đơn giản thế. Đúng là vừa rồi tôi tập trung hơn, tuy
nhiên tôi đâu phải thần thánh mà trong một khoảng thời gian ngắn hấp thụ lượng kiến thức khổng lồ như thế."
Dương Ánh Nguyệt xua xua tay, âm lượng được cô nàng điều chỉnh ở mức nhỏ nhất có thể, hất cằm mở miệng:
"Huống chi bài vừa rồi liên quan đến mấy công thức ở lớp mười một. Cậu biết
mà, hai năm vừa rồi tôi có học hành gì đâu, sao mà nhớ nổi. Hiểu được
chết liền á, nên bạn học Triệu Mạc Ngôn, cậu đừng thần thánh hóa tôi như vậy, tôi sợ đấy. Với cả tôi chẳng phải cậu, làm sao học nhanh trong một tháng được."
Người con gái thở dài một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm.
Về mấy công thức hay chữ số về lớp dưới hiện tại trong đầu Dương Ánh
Nguyệt chả có lấy một chữ. Vừa rồi cô chỉ mới chắp vá những kiến thức
mới ở năm này bị bản thân đánh rơi thôi, chưa kịp ôn tập hai năm vừa
rồi. Nên kêu Dương Ánh Nguyệt làm mấy cái bài thiên về năm hai thì cô
chỉ biết lắc đầu, bó tay chấm com.
Chẳng để cho Triệu Mạc Ngôn mở lời, cô nàng tiếp tục nói, đồng thời huých vai chàng trai: "Hiện tại cậu học giỏi như vậy, dành cho bạn gái tương lai
chút thời gian được chứ? Ôn tập mọi thứ giúp tôi đi mà, Triệu Mạc Ngôn,
cậu nỡ lòng nào nhìn tôi thi trượt đại học sao? Chỉ một tiếng buổi chiều thôi."
"..." Triệu Mạc Ngôn
toàn thân đơ cứng, nghẹn lời nhìn chằm chằm Dương Ánh Nguyệt mà chưa
biết mình nên phản ứng ra sao cho phù hợp.
Cậu thật sự bó tay về cô nàng này rồi.
Triệu Mạc Ngôn trong lúc suy nghĩ thì tiếng nhắc nhở từ thầy giáo phía trên
bục giảng ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ trong đầu cậu: "Hai em kia,
làm hết bài tập tôi giao chưa mà cứ ở đấy thì thầm cái gì? Chê tôi giao
ít à? Hay để tôi cho thêm?"
Cả lớp đồng thanh phản đối.
Dương Ánh Nguyệt xua xua tay, tìm lý do khác đánh trống lảng, may mắn thầy giáo chịu bỏ qua cho cô và Triệu Mạc Ngôn.
Giờ ra chơi, Dương Ánh Nguyệt tiếp tục năn nỉ, dính sát lấy Triệu Mạc Ngôn, lẽo đẽo theo sau chàng trai giống hệt cái đuôi nhỏ: "Bạn học Triệu à,
cậu giúp đỡ tôi phụ đạo kiến thức đi mà. Đừng phũ phàng với một người
đang say mê học tập như tôi vậy chứ. Yên tâm, tôi nhất định trả tiền đầy đủ. Triệu Mạc Ngôn, cậu nhìn tôi đáng thương thế này, nỡ lòng nào bỏ
mặc ư?"
"..." Triệu Mạc Ngôn: "Bạn học Dương, cậu thật sự quyết tâm, nghiêm túc với học hành?"
Ai kia gật đầu lia lịa: "Đương nhiên, tôi xin đảm bảo mình nhất định chăm
chỉ trong việc học, không bao giờ để cậu thất vọng đâu. Học bá à, cậu
giỏi như vậy, tương lai tôi sau này cần nương nhờ vào cậu cả đấy."
Dương Ánh Nguyệt đảm bảo chắc như đinh đóng cột.
"Thôi được rồi, nhưng cậu phải làm đúng theo điều kiện tôi đưa ra."
Dương Ánh Nguyệt phấn khích đồng ý.
Sau khi rời khỏi trường, Triệu Mạc Ngôn bị Dương Ánh Nguyệt kéo đến một thư viện ngay gần đó. Cậu từ hôm nay bắt đầu giúp đỡ cô bạn này ôn tập. Vốn dĩ định từ chối, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt cứ bày ra dáng vẻ thảm
thương, quá mức chân thấy làm Triệu Mạc Ngôn khó mà không gật đầu đồng
ý.
Từ ngày đó, ở cạnh Triệu Mạc Ngôn nhưng Dương Ánh Nguyệt tỏ ra vô cùng nghiêm túc, bài tập cậu đưa
cho cô luôn luôn được hoàn thành đúng thời gian quy định, những lỗ hổng
cô gặp phải dần được lấp đầy. Dương Ánh Nguyệt thông minh được thể hiện
rõ ràng thời gian qua rồi, tuy nhiên, cách cô nàng tiếp thu nhanh đến
mức khiến Triệu Mạc Ngôn có chút thán phục.
Để cảm ơn crush hỗ trợ, thỉnh thoảng, Dương Ánh Nguyệt sẽ rủ rê cậu:
"Triệu Mạc Ngôn, học xong chúng ta tới chỗ này chơi nhá. Đừng suốt ngày
cứ cắm mặt vào sách vở như thế, cẩn thận ảnh hưởng tới mắt. Đi thư giãn
với tôi vừa giải tỏa căng thẳng, thư giãn đầu óc, đồng thời khiến não bộ hoạt động tốt hơn."
Mới đầu
Triệu Mạc Ngôn đều từ chối, nhưng dần dần cậu bắt đầu theo Dương Ánh
Nguyệt, cô dẫn chàng thiếu niên tới rất nhiều nơi, hai người có khoảng
thời gian vô cùng vui vẻ. Tính cách Triệu Mạc Ngôn dần cởi mở hơn so với trước đây.
Tuy nhiên, ngoài
những lúc thoải mái ở cạnh Triệu Mạc Ngôn thì Trương Lạc Vĩ dạo gần đây
như kiểu uống nhầm thuốc, cậu ta liên tục tới tìm Dương Ánh Nguyệt sau
khi tiếng chuông ra chơi vang lên. Đứng trước mặt đôi nam nữ dường như
vừa nói chuyện gì đó xong, lông mày Trương Lạc Vĩ bất giác nhíu chặt.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, khó chịu mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu
tính làm mình làm mẩy tới bao giờ? Tôi cần nói chuyện với cậu, qua đây
một chút." Trương Lạc Vĩ nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt giật giật, dán
mắt về phía người con gái.
"Làm mình làm mẩy? Bạn học này, đầu óc cậu có vấn đề à? Hay được nhiều cô
gái theo đuổi quá nên đâm ra ảo tưởng?" Dương Ánh Nguyệt ngẩng mặt, ngữ
khí khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Với cả chúng ta dường như chẳng thân
thiết đến mức cậu có quyền đứng đây ra lệnh cho tôi đâu. Rảnh thì về làm bài tập giùm, đừng gây ảnh hưởng tới những người xung quanh. Với cả tôi bận lắm, lấy đâu ra thời gian đứng tám nhảm với cậu mấy chuyện vớ vẩn
dù chỉ một phút." Khóe môi cô nàng nhếch lên, ném về phía đối phương ánh mắt ngập tràn những tia khinh bỉ.
Đúng là thần kinh.
Dương Ánh Nguyệt không nhịn được mà thầm mắng Trương Lạc Vĩ trong lòng. Thật
sự vô cùng phiền phức khi cứ vài hôm đối phương lại tìm tới cô đòi nói
chuyện riêng. Mặt mũi Dương Ánh Nguyệt nhăn nhó, bất lực đưa tay đỡ
trán, khó hiểu việc mắt mình để ở đâu khi trước đây theo đuổi Trương Lạc Vĩ.
Mặc xác đối phương khó
chịu, Dương Ánh Nguyệt gằn mạnh từng chữ, lườm nguýt: "Hơn nữa, theo như những gì tôi biết thì hiện giờ cậu đang có bạn gái đúng chứ? Vậy thì
cảm phiền đừng tới gần tôi, tôi chưa muốn bị chính chủ hiểu lầm bản thân giật người yêu mình đâu. Về sau tốt nhất tránh xa tôi ra, Trương Lạc
Vĩ, thấy cậu tôi liền thấy vô cùng chướng mắt."
Chỉ với vài lời ngay lập tức làm mặt mũi Trương Lạc Vĩ đen kịt như đít nồi, xấu hổ quay lưng rời khỏi, nhưng trong lòng liên tục khẳng định Dương
Ánh Nguyệt chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt thôi.