“Cô giáo, cô gọi hai tụi em lên đây là có việc gì thế ạ?”
Dương
Ánh Nguyệt mở to cặp mắt tròn xoe, hướng về phía giáo viên chủ nhiệm
đang ngồi trước mặt, tiện thể cố tình xích đến gần Triệu Mạc Ngôn, hận
chẳng thể dán chặt lên người cậu. Chàng thiếu niên khóe môi hơi gợn
sóng, tâm tình vui vẻ, tiện tay đỡ lấy lưng bạn gái từ phía sau. Triệu
Mạc Ngôn giữ im lặng chờ đợi cô giáo lý giải nguyên nhân cả hai bị triệu tập tới nơi này.
Cô giáo nhướng mày, dù học trò đã cẩn thận hành động lén lén lút lút kia, tuy nhiên, ở trong ngành giáo dục đã lâu, cô
hoàn toàn nhận ra được hai đứa trẻ mới ở độ tuổi thanh thiếu niên này
đang làm những việc gì. Nhất thời cô giáo cũng đến cạn lời, và đó chính
là lý do cô gọi cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn tới đây.
Những ngón tay đan xen vào nhau, giáo viên chủ nhiệm mặt mày nghiêm trọng
trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe các bạn trong trường lan
truyền tin đồn các em đang yêu nhau, đây là sự thật đúng chứ? Dương Ánh
Nguyệt, Triệu Mạc Ngôn, tôi cần nghe từ các em một lời giải thích.”
Dù cô giáo đã đoán được phần nào đó rồi.
Dương Ánh Nguyệt là cô gái sở hữu ngoại hình xinh xắn, đáng yêu, đặc biệt thu hút những người xung quanh, nhất là các bạn nam ở độ tuổi đồng trang
lứa, cả học thần như Triệu Mạc Ngôn động lòng là điều hoàn toàn dễ hiểu, thậm chí Dương Ánh Nguyệt còn mãnh liệt tấn công, theo đuổi như vậy.
May mắn là thành tích của Triệu Mạc Ngôn chưa gặp phải vấn đề gì cả, nếu không nhà trường chắc chắn đau đầu một phen. Lúc trước khi nghe được
tin này, cô giáo cứ đinh ninh rằng ít nhất Triệu Mạc Ngôn sẽ lý trí, sau khi lên đại học mới tính đến những chuyện tình cảm trai gái, ai dè hai
đứa học sinh trước mặt làm giáo viên sốc đến mức há hốc mồm.
Thái độ Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh, cô trực tiếp nắm tay Triệu Mạc Ngôn, gật đầu thừa nhận, tự tin nở nụ cười tỏa sáng:
“Đúng như những gì cô nói đó ạ. Em với bạn học Triệu Mạc Ngôn đang ở bên
nhau. Tuy nhiên, theo em thấy việc này đâu ảnh hưởng gì mấy đâu nhỉ, hồi đó cô thậm chí còn nói nhà trường chẳng cấm yêu đương mà ta. Thế thì
tại sao gọi chúng em lên đây?”
Đầu cô nàng mọc ra một loạt những
dấu chấm hỏi to đùng, khuôn mặt viết rõ chữ thắc mắc khó hiểu. Huống chi Dương Ánh Nguyệt chưa bao giờ vi phạm đảm bảo bản thân đưa ra với giáo
viên chủ nhiệm. Những kỳ thi quan trọng như thi thử hay sắp tới đây
chính là kiểm tra học kỳ, người con gái đều nhận được thành tích khá nổi trội, chả còn đứng ở tầm trung như hồi trước nữa, thay vào đó Dương Ánh Nguyệt đã vươn tới top hai mươi toàn khối rồi.
Bao nhiêu nỗ lực cố gắng cô bỏ ra chẳng lẽ chưa đủ?
“Các em…” Cô giáo thở hắt từng hơi, dùng tay day day thái dương, ngập ngừng
mở miệng: “Đúng thật là trường mình không cấm các em yêu đương. Tuy
nhiên, hai bạn nên hiểu, chúng ta sắp kết thúc một học kỳ rồi, chỉ còn
nửa năm nữa thôi thì toàn thể học sinh lớp mười hai trên cả nước sẽ bước vào kỳ thi đại học.”
Đôi lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt bỗng chốc nhíu chặt: “Vậy thì sao cô?”
“Ý tôi là, việc yêu đương mong cả hai em tạm thời ngừng lại, chờ tới khi
thi xong yêu đương vẫn chưa muộn. Đây là thời điểm nhạy cảm, lượng kiến
thức trọng điểm khá nặng nề, nếu tập trung vào vấn đề tình cảm quá nhiều nhất định làm việc học hành xao nhãng, tới lúc thi thì khó mà khắc phục được. Bạn học Triệu Mạc Ngôn tuy đã được tuyển thẳng nhưng mà còn Dương Ánh Nguyệt, em mà cứ dửng dưng thì khó mà vào được mấy trường tốt.”
Những ngón tay cô giáo dí mạnh lên tệp tài liệu bày ra ở trước mắt, sắc mặt
nghiêm trọng, cố gắng nhấn mạnh từng câu từng chữ, hy vọng cả hai học
sinh thấu hiểu những điều vừa nói.
Tạm thời chia tay mới là tốt cho cả hai.
Dương Ánh Nguyệt sầm mặt, bàn tay cô cuộn tròn thành nắm đấm, dứt khoát phản
bác: “Cô giáo, sao cô lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy? Chúng em yêu
đương nhưng chưa bao giờ lơ là học hành, thậm chí ở bên bù trừ cho nhau
nhiều lúc còn tiến bộ hơn rất nhiều. Cô yên tâm, em vẫn đang vô cùng cố
gắng để đạt được thành tích tốt, cùng Triệu Mạc Ngôn vào đại học. Về
khoản chia tay em thấy chẳng cần thiết là bao.”
“Bạn học Dương…”
Giáo viên chủ nhiệm mấp máy môi, tính mở lời nói gì đó tuy nhiên rất nhanh Dương Ánh Nguyệt đã đưa tay vỗ ngực đảm bảo:
“Chúng em hiểu rõ cô đang muốn tốt cho cả em lẫn Triệu Mạc Ngôn, tuy nhiên,
bọn em chưa bao giờ vứt bỏ việc học tập trung vào yêu đương. Thành tích
em có được bao lâu nay khi ở cạnh Triệu Mạc Ngôn cô và giáo viên khác
đều thấy được mà, em cũng chẳng kéo theo cậu ấy đi xuống cùng mình. Việc yêu đương không hẳn là xấu, nên cô cứ yên tâm.”
Người con gái
khẳng định chắc như đinh đóng cột, vỗ ngực đảm bảo. Làm sao Dương Ánh
Nguyệt đồng ý cách xa Triệu Mạc Ngôn khi cô mất bao nhiêu công sức mới
tóm được đối phương về với mình.
Ai đó bên cạnh âm thầm gật đầu đồng ý.
“Tôi thật hết nói nổi với em.” Cô giáo cạn lời, chuyển mục tiêu sang Triệu
Mạc Ngôn: “Bạn học Triệu, Dương Ánh Nguyệt nghe lời em như vậy, em
khuyên bạn gái mình vài câu đi. Cô chẳng bắt hai đứa cách xa nhau ngàn
dặm, chỉ hạn chế những hành động thân mật thôi, huống chi em còn phải
đại diện cho trường học, nếu xao nhãng thì không hay ho gì. Tới lúc lên
đại học, em tha hồ làm theo ý muốn.”
Dương Ánh Nguyệt u mê đầu óc vì tình yêu rồi, cô giáo hoàn toàn nhận ra khi đứa trẻ trước mặt từng
điên cuồng theo đuổi Trương Lạc Vĩ ra sao. Lúc trước chả ngăn cản vì hai người là thanh mai trúc mã, thậm chí còn môn đăng hộ đối, thành tích
chập chờn giống hệt nhau, nên khả năng tương lai ở cùng nhau là cực kỳ
cao. Ai dè đang yên đang lành Dương Ánh Nguyệt trở thành bạn gái Triệu
Mạc Ngôn.
Giờ chỉ mong đứa học trò cô yêu quý tự hào hết mức hiểu chuyện một chút, Triệu Mạc Ngôn là người duy nhất khuyên được Dương Ánh Nguyệt.
Ai dè câu trả lời thốt ra từ miệng chàng thiếu niên khiến cô giáo thiếu chút nữa ngã khụy vì sốc.
Triệu Mạc Ngôn lắc đầu, cậu kiên định mở miệng: “Thưa cô, giống Dương Ánh
Nguyệt nói vừa nãy, em chắc chắn thành tích của tụi em không gặp vấn đề
gì cả, hơn nữa, bọn em cũng chưa từng làm ra hành động quá đáng. Cô cứ
yên tâm, nhà trường có cuộc thi, em đảm bảo đoạt giải cao.”
Cô
gái bản thân thích thầm bao nhiêu lâu nay mãi mới hướng về phía cậu,
Triệu Mạc Ngôn đương nhiên khó lòng nào mà buông tay, khao khát trong
lòng chàng trai dâng lên mãnh liệt, thái độ vô cùng quyết tâm.
Dương Ánh Nguyệt đặc biệt cảm thấy hài lòng, hai chữ thích thú viết rõ trên
khuôn mặt cô nàng khi những lời từ miệng Triệu Mạc Ngôn vừa dứt.
Bạn trai cô là tuyệt nhất.
“Các em…”
Cô giáo nghẹn ứ họng.
Vốn dĩ muốn khuyên thêm Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn suy nghĩ kỹ
càng, tuy nhiên, cả hai đều đứng ra hứa hẹn đủ điều, giáo viên chủ nhiệm cũng cạn lời, hết cách đành chấp nhận để Triệu Mạc Ngôn cùng Dương Ánh
Nguyệt thề non hẹn biển với nhau.
Cuối cùng cũng được ra khỏi đây.
Dương Ánh Nguyệt vui vẻ dựa vào vai bạn trai, ngỏ ý khích lệ chàng trai, chỉ
thấy đôi môi Triệu Mạc Ngôn xuất hiện nụ cười cùng gương mặt tràn ngập
sự hạnh phúc.