"Triệu Mạc Ngôn, bài này làm thế nào, chỉ tôi với."
Dương Ánh Nguyệt dịch sát lại gần cậu bạn bên cạnh, khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ đồng thời đẩy quyển vở ghi chép sang bên cạnh, ngây thơ chớp
chớp mắt dán lên người đối phương. Do đang ngồi trong thư viện nên Dương Ánh Nguyệt đã cố gắng hết sức hạ giọng bản thân xuống mức thấp nhất có
thể, chỉ mình Triệu Mạc Ngôn nghe thấy.
Hai người đang tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Dạo gần đây, Dương Ánh Nguyệt cố hết sức năn nỉ đối phương dành nhiều thời
gian phụ đạo cho mình hơn, Triệu Mạc Ngôn gật đầu đồng ý, và cô cùng
chàng trai trải qua được mấy hôm rồi. Chống cằm híp mắt, Dương Ánh
Nguyệt chờ đợi câu trả lời tới từ người đang ngồi bên cạnh, bày ra dáng
vẻ ngờ nghệch, chẳng hiểu gì cả.
Triệu Mạc Ngôn đang tập trung đọc sách nghiên cứu tài liệu nghe thấy câu hỏi
từ Dương Ánh Nguyệt, ngay lập tức theo bản năng quay sang, hướng mắt về
phía những dòng chữ đang viết chuẩn chỉ trên cuốn vở kia, bỗng chốc
nhướng mày. Dường như chàng thiếu niên đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Vài giây sau, mặt mũi cậu nhăn nhó mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, bài này nó
chỉ nâng cao hơn các dạng trước một chút thôi mà. Huống chi tư duy cậu
chả đến nỗi nào, kiến thức cậu hiểu hết rồi, cố gắng liên hệ chút là ra
thôi."
Triệu Mạc Ngôn cảm thấy mình như thể đang bị đối phương bịp, với năng lực của cô nàng đang ngồi bên cạnh thì bài này hoàn toàn tự làm được.
"Đừng nói đơn giản thế chứ, đầu óc người bình tĩnh như tôi đâu giống thiên
tài các cậu đâu." Dương Ánh Nguyệt than ngắn thở dài, phồng mồm trợn má
biện minh:
"Tích phân hàm ẩn
đấy, dạng này khó bỏ xừ, sao tôi ra luôn được. Triệu Mạc Ngôn, cậu giúp
tôi giảng thêm một lần nữa đi. Tự nhiên với mấy bài kiểu này tôi bị
ngu." Cô nàng day day thái dương, ngữ khí chân thành.
Chỉ mới hiểu sương sương thôi nhưng phải công nhận mấy bài tập Triệu Mạc
Ngôn ném cho cô khiến Dương Ánh Nguyệt đau đầu phết, đặc biệt cái ngôn
ngữ nâng cao chỉ thiên tài mới hiểu được này làm cô bó tay thật sự. Dù
kiến thức cơ bản trong ba năm học nhờ Triệu Mạc Ngôn mà Dương Ánh Nguyệt đã gần như hoàn chỉnh, cậu bắt đầu phụ đạo giúp cô học dần lên trên
cao, người con gái tiếp thu khá tốt, chỉ là dính vài chỗ đầu óc chưa tải nổi.
Tích phân hàm ẩn bài cô
làm được, tuy nhiên, bên cạnh đó, Dương Ánh Nguyệt vẫn bị ngắc ngứ một
số bài, cần Triệu Mạc Ngôn chỉ giúp. Và lý do này chỉ là phụ, chính xác
cô muốn nghe đối phương nói nhiều hơn.
"Được rồi, cậu qua đây, nghe kỹ tôi, tôi chỉ nói lại duy nhất một lần thôi."
Triệu Mạc Ngôn gật đầu ra hiệu, đặc biệt khẳng định rằng với Dương Ánh Nguyệt hiện tại chỉ cần học nghiêm túc hoàn toàn bước chân được vào những
trường top cao.
Cô nàng vội vàng làm theo.
Chàng thiếu niên tập trung giảng dạy từng li từng tí một, Dương Ánh Nguyệt
ban đầu còn chăm chú lắng nghe, tuy nhiên, càng ngày cô càng bị thanh âm bên tai thu hút. Bất giác ngẩng mặt lên, giọng nói trầm ổn, ấm áp cùng
với cử chỉ dịu dàng, ở trong trạng thái này Triệu Mạc Ngôn thật sự rất
quyến rũ, khá kích thích cô. Dương Ánh Nguyệt mím môi, ngờ nghệch dán
chặt mắt lên người đối phương, nụ cười bất giác cong lên, kéo dài tới
tận mang tai, dáng vẻ cô thiếu chút nữa chảy cả nước miếng ra rồi.
Quả thật rất đẹp.
Dương Ánh Nguyệt chả còn nghe thấy gì nữa.
Bắt đầu cảm thấy điều gì đó sai sai, Triệu Mạc Ngôn nhướng mày, đột nhiên
dừng lời, nhìn sang người đang ngồi bên cạnh. Cô nàng giật mình vội vàng thu hết bộ dạng mất sạch liêm sỉ vừa nãy về. Chàng trai nhướng mày, lên tiếng:
"Dương Ánh Nguyệt, vừa nãy cậu có nghe những gì tôi giảng không đấy? Đầu óc cậu để trên mây à? Tôi chưa thừa hơi đến mức nói đi nói lại mấy lần đâu." Triệu Mạc Ngôn
hậm hực trừng mắt.
Tháo kính trên gương mặt ra để lộ ngũ quan sáng láng, cậu nhíu mi tâm, trạng thái cạn lời.
"Nghe mà nghe mà. Triệu Mạc
Ngôn, từ nãy đến giờ tôi luôn nghe cậu giảng đấy." Dương Ánh Nguyệt lắc
đầu liên tục, thanh minh: "Chứ tôi có ngồi ngắm cậu đâu." Người con gái
bĩu môi.
Trái tim chàng trai
đập mạnh một tiếng, toàn thân nóng bừng, đưa tay che miệng ho khù khụ,
nhanh chóng đẩy quyển vở về trước mặt Dương Ánh Nguyệt: "Hiểu rồi thì
cậu thử giải bài này cùng những bài ở dưới tôi xem nào. Đừng ngồi nói
suông, nếu cậu thật sự chẳng nghiêm túc thì từ mai tôi sẽ thôi phụ đạo."
Dù đã quá quen với sự trêu
chọc từ Dương Ánh Nguyệt, tuy nhiên Triệu Mạc Ngôn vẫn chưa thể giữ cho
bản thân trạng thái bình tĩnh, thậm chí tâm can cậu đang nhộn nhạo hết
cả lên rồi.
"Ok. Cậu chờ tôi, nhất định làm được mà."
Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức cầm lấy bút cắm cúi làm bài, chẳng thể để Triệu Mạc Ngôn thoát khỏi kế hoạch cô dựng lên nhằm mục đích biến đối phương
trở thành bạn trai mình được. Mà vốn dĩ hình như hai người đang yêu nhau mà, Triệu Mạc Ngôn chỉ đang giận dỗi chút thôi.
Rất nhanh, cô nàng đã đưa ra cho chàng trai kết quả chính xác, Triệu Mạc
Ngôn mới chịu gật đầu, yêu cầu Dương Ánh Nguyệt tiếp tục làm những bài
bên dưới. Người con gái ngoan ngoãn cắm mặt vào sách vở, quyết tâm nhất
định sớm ngày đứng bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, cùng cậu đặt chân vào một
trường đại học.
Hoàn thành mọi thứ, Triệu Mạc Ngôn đang định trở về thì bị Dương Ánh Nguyệt kéo tay áo, cô cười cười:
"Bạn học Triệu à, học hành mệt mỏi rồi, chúng ta qua trung tâm thương mại
kia chơi với ăn chút gì đi. Hoặc mấy quán lề đường cũng được, tôi có
biết mấy chỗ ngon phết. Tôi mời cậu." Cô nàng ngang nhiên khoác tay lên
vai.
"Nhưng mà…"
"Đừng nhưng nhị gì cả, giờ sớm mà, với cả chúng ta cũng đâu phải lần đầu ra
ngoài, tôi chả ăn thịt cậu đâu mà cứ lo. Cùng tôi đi nhá."
Cuối cùng, Triệu Mạc Ngôn vẫn bị Dương Ánh Nguyệt kéo theo.
Ngoài việc học thì hai người vẫn thường xuyên cùng nhau ra ngoài như vậy, ba
mẹ Dương Ánh Nguyệt biết con gái bắt đầu nỗ lực học tập thì vô cùng vui
mừng nên cô ra ngoài chơi cũng gật đầu đồng ý mà chẳng hề phản đối. Ở
cùng với Dương Ánh Nguyệt lâu dần, Triệu Mạc Ngôn dần dần nói nhiều hơn, chả còn lắp bắp một hai câu giống trước đây nữa, cậu thời gian này khá
cởi mở với cô bạn hay bước bên cạnh mình, ai nấy đều thấy được con mọt
sách như Triệu Mạc Ngôn đang bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Bạn bè trong lớp bàn tán về Dương Ánh Nguyệt và học bá nhiều hơn.
Mọi người đều khẳng định rằng Triệu Mạc Ngôn bị cô nàng thu hút rồi, bắt
đầu rung rinh trong vấn đề tình cảm, sớm muộn cũng có ngày Dương Ánh
Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn trở thành một đôi. Việc này khiến cả lớp khá
vui mừng vì thỉnh thoảng còn được ăn dưa, ngoại trừ Trương Lạc Vĩ. Từ
cái lần bị Dương Ánh Nguyệt thẳng thừng cự tuyệt như tát nước vào mặt,
cậu ra thường xuyên phải chứng kiến cô gái từng theo đuổi mình lẽo đẽo
theo một chàng trai khác.
Quả thực Trương Lạc Vĩ cực kỳ gai mắt.
Thái độ trên khuôn mặt cậu ta lúc nào cũng hằm hằm, xám xịt dù một mực khẳng định Dương Ánh Nguyệt đang có tình thu hút sự chú ý từ mình. Tuy nhiên, thái độ hờ hững tỏ ra không quen biết từ đối phương chọc Trương Lạc Vĩ
bực dọc, tức giận suốt ngày.
Cậu bạn ngồi bên cạnh Trương Lạc Vĩ bắt gặp vẻ mặt khó coi kia, tự nhiên
châm chọc mấy lời: "Trương Lạc Vĩ, đừng nói với tôi cậu đang cảm thấy
tiếc nhá. Trước đây người ta theo đuổi thì cậu cứ bày ra dáng vẻ ghét
bỏ, ngán ngẩm, giờ Dương Ánh Nguyệt tìm được đối tượng mới thì cảm thấy
khó chịu, đang nghĩ gì đấy?"