Tử Hoa chỉnh lại tóc cho mình, nhìn một vòng rồi hài lòng gật đầu. Cậu
thắt cà vạt cho Cẩm Mộ Đào. Hai người giống như cặp vợ chồng, làm gì
cũng hiểu ý nhau. Cẩm Mộ Đào im lặng, ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng cho cậu
“Cậu có chắc muốn đi không?”
“Có….mà đến đấy anh cứ xưng là anh em đi”
“Ừ” Cẩm Mộ Đào không hiểu vì sao cậu muốn vậy nhưng y cũng không ngại việc
này. Nếu báo chí đưa thì càng tốt. Mấy omega xung quanh y sẽ giảm bớt
đi, tránh được phiền phức.
Hai
người tới rất sớm, trên thiệp ghi 8:00 nhưng cậu 5:30 đã tới rồi. Cánh
phóng viên nhà báo đến còn sớm hơn thế, hai bên cánh tay chặt ních
người. Ánh đèn flash khiến cậu không quen nên hơi khó chịu.
Cẩm Mộ Đào ôm lấy eo cậu, cố gắng che chắn bớt ánh đèn flash cho cậu dù nó
không có ích. Cánh nhà báo, phóng viên như thấy vàng mà chụp càng lợi
hại hơn.
Người đến đông hơn so
với cậu suy nghĩ. Mọi người đa phần đều đến thăm cô dâu và gửi lời chúc. Cậu cũng có bắt gặp Duệ Tuyết Nhàn. Cậu cũng lễ phép kính chào. Bà đối
xử với cậu rất tốt, là mẫu mẹ chồng cậu mong muốn. Chỉ tiếc vốn dĩ hai
người không có duyên với nhau.
“Mạc thứ ký, tôi hiểu Tân Đồ Văn không có tình cảm với Lạc Châu Sa nhưng còn 2 đứa nhỏ, chúng nó sẽ như nào nếu biết cha mình ngoại tình” Đối diện
với lời nói tuy nói bằng giọng nhẹ nhàng ngọt ngào nhung thực chất là
muốn đe doạ nhưng Tử Hoa vẫn mỉm cười thản nhiên. Đúng là nữ cường một
mình nuôi dạy 2 đứa con trai, 1 người hô mưa gọi gọi gió, 1 người cứu
mạng hàng triệu sinh mệnh người.
“Phu nhân đừng gọi tôi như vậy. Tôi đã nghỉ việc rồi, quan hệ giữa tôi với
Tân Tổng cũng chỉ đơn giản là bạn thôi, không vượt xa hơn, người yên
tâm” Cậu không muốn nói nhiều với Duệ Tuyết Nhàn. Mục đích cậu đến đây
vì Tân Đồ Văn. Mà hắn muốn gặp cậu hay không thì không rõ nữa.
Trong phòng Tân Đồ Văn đang nói chuyện với bạn bè. Ánh mắt hai người chạm
nhau, những khoảng khắc bên cạnh nhau lại xuất hiện. Tân Đồ Văn muốn hỏi tại sao cậu lại rời đi nhưng đôi chân hắn không thể nhấc lên, miệng
cũng mấp máy không thể nói, có cái gì đó mắc kẹt ở cổ họng hắn. Bạn của
hắn hiểu ý rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người. Chỉ cần thấy cách người nhìn nhau thì mấy người kia hiểu quan hệ giữa cậu với hắn có gì đó không đơn giản.
“Tân
tổng hôm nay ngài mặc âu phục đẹp thât đấy” Tử Hoa trước mặt hắn không
còn hồn nhiên nở nụ cười vô lo vô nghĩ nữa. Điệu cười cứng ngắc, hai mắt đỏ hoe. Giọng nói run run giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc của
mình.
“Tử Hoa…” Tân Đồ Văn muốn nắm lấy tay cậu nhưng Tử Hoa đã né tránh đụng chạm với hắn. Tân Đồ Văn
đờ người không biết nên tiến tiếp hay thu tay lại.
“Tân Tổng, ngài nhớ đối xử tốt với Lạc tiểu thư đấy nhé, đừng khiến cô ấy buồn, cũng phải yêu thương dạy dỗ tốt cho hai đứa nhỏ”
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 87]
Tân Đồ Văn lao đến ôm lấy cậu, tay ôm chặt không buông. Hắn không cần cậu
giải thích lí do nữa, bây giờ hắn chỉ muốn thấy Tử Hoa cười chứ không
phải nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Tân Đồ Văn hắn không sợ trời không sợ đất, thế mà bây giờ lại sợ nhìn thấy nước mặt trên khuôn mặt xinh
đẹp này.
“Tân tổng, ngài buông ra đi sẽ có người vào”
“Tử Hoa đừng rời bỏ tôi” Tử Hoa đẩy Tân Đồ Văn ra. Vì dùng quá nhiều sức
nên cậu mệt mỏi đến nỗi đứng không nổi. May mắn hắn chạy lại đỡ cậu. Tử
Hoa chỉ có thể dựa vào lòng của hắn
“Hôm ấy Châu Sa đẩy em có sao không?” Tử Hoa giật mình, hệt như đứa trẻ nhỏ
bị ba mẹ phát hiện ra lỗi sai. Cậu mím môi không dám đối diện thẳng với
ánh mắt muốn nhìn xuyên thấu cảm xúc kia.
“Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn ngài vì đã quan tâm” Có một bức tường ngăn cách hai
người Chính hắn là người tạo nên bức tường này mà lại chẳng thể phá vỡ
được nó. Tử Hoa lau nước mắt đẩy hắn ra.
“Ngài sắp kết hôn rồi, nên giữ khoảng cách sẽ tốt hơn, nếu bị phát hiện sẽ
không hay.” Tử Hoa gạt nước mắt cố duy trì nụ cười gượng gạo
“Em thật sự muốn rời xa tôi sao? Tôi có tiền mà, chỉ cần ở cạnh tôi thì bao nhiêu cũng được”
Chát! Tân Đồ Văn đứng hình không hiểu vì sao cậu tát mình. Lực tay không hề
mạnh, đối với hắn còn không bằng kiến cắn nữa. Tử Hoa không ngờ đến tận
bây giờ hắn vẫn nghĩ cậu chỉ cần tiền.
“Tân tổng đến giờ ngài vẫn nghĩ tôi làm tất cả vì tiền sao?”
“Chẳng phải thế chứ em muốn gì?”
“Nếu không phải vì yêu ngài thì tôi đã không hạ mình trước nhiều người, nỗ
lực suốt 8 năm trời. Tôi thậm chí còn chịu sỉ nhục….vậy ngài vẫn nghĩ
tôi cần tiền”
“Ngay từ đầu em ngủ với tôi vì tiền”
“Đúng đấy, trước ngài tôi đã ngủ với hàng trăm người, chỉ cần có tiền thì ai tôi cũng sẽ ngủ cùng họ”
Tử Hoa hai mắt thất vọng bỏ ra ngoài. Tân Đồ Văn muốn giữ cậu lại, chỉ
tiếc Tử Hoa chạy nhanh hơn. Hắn hiểu rõ cậu vừa nãy của cậu chỉ là tức
giận quá nên mới vậy. Lần đầu của cậu là hắn. Sao hắn lại không tin cậu
được cơ chứ.
[Độ hảo càm của Tân Đồ Văn: 89]
Ha, hắn đúng là kẻ ngu mà. Suốt 8 năm qua câu vất vả như thế, lương tháng
so với công việc và áp lực chịu được là quá ít. Tử Hoa làm tất cả vì yêu hắn. Vị trí thư ký ít ai muốn làm, mà dù có muốn thì cũng chẳng thể làm nổi quá 3 ngày.
Tân Đồ Văn
không biết nên vui hay buồn nữa. Tình cảm này hắn nhận ra rồi, bây giờ
cậu với hắn nhưng hai đường song song với nhau, vĩnh viễn không thể “gặp gỡ” được nhau. Tử Hoa của hắn…cậu thật sự muốn buông tay hay sao
Nếu bây giờ huỷ đám cưới thì hắn vẫn còn cơ hội. Nhưng lại không thể. Toàn
bộ đồ trong phòng đều bị hắn đập nát. Tân Đồ Văn bất lực quỳ xuống mặt
đất.
Là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất thế mà không giữ nổi một người.
Lần đầu từ khi trưởng thành hắn khóc. Trước kia dù cho bị bắn 3 phát, chân
tay bị đánh gần như phế Tân Đồ Văn vẫn không rơi giọt lệ nào. Giờ đây
hắn lại quỳ khóc như đứa trẻ cầu xin tình yêu thương.
Bạn bè ở ngoài đi vào an ủi hắn. Tân Đồ Văn bình tĩnh được phần nào nhưng
trái tim hắn bị ai đó lấy đi gần như toàn bộ rồi. Yêu sao? hắn cũng
không biết được nữa. Chưa ai từng dạy hắn thế nào là yêu,
Tử Hoa ra ngoài đi đến ngồi cạnh Cẩm Mộ Đào. Nãy giờ y tìm kiếm cậu đâu
không thấy. Hiện giờ y đã định rõ được mối quan hệ với Lạc Châu Sa. Hai
người quyết định sẽ làm bạn với nhau. Tử Hoa uống sữa Cẩm Mộ Đào mang
theo cho cậu. Bác sĩ dặn rất kĩ phải bồi bổ cơ thể.
Cẩm Mộ Đào thấy đôi mắt như hai viên ngọc xinh đẹp còn vương chút nước, hai mắt hơi đỏ lên. Y thấy nhưng lại im lặng không nói gì. Tử Hoa đã không
muốn kể thì y sẽ không hỏi. Y tôn trọng quyền riêng tư của cậu.
Tử Hoa không trách Lạc Châu Sa, cô làm tất cả vì hạnh phúc của bản thân
thôi. Ngay từ đầu cậu đã sai. Lạc Châu Sa sẽ phải sống với người chồng
lạnh nhạt, thờ ơ vì trái tim của hắn đã bị cậu nắm giữ rồi.
Lần này cậu có lỗi rất nặng, mà kệ thôi.
Tử Hoa ăn hai cái kẹo thì đã bị Cẩm Mộ Đào cấm đụng vào. Y bảo cái gì mà không tốt cho người đang mang thai
“Giờ lành đã đến, mời các vị khách quý ngồi vào vị trí của mình”