Tử Hoa đau đớn mở mắt, thân thể
nhức mỏi, hậu huy*t đau rát. Tử Hoa tới ngồi dậy cũng không thể làm
được. Cậu uất ức khóc lớn, tiếng động vang vọng. Làm tình suốt kì phát
tình sao cậu chịu nổi cơ chứ. Theo như hệ thống bảo sau khi kết thúc kì
phát tình thì cậu đã ngủ suốt tận gần 2 tuần. Thật kì lạ.
Tân Đồ Văn đang ngồi ăn dưới lầu cũng nghe thấy, hắn đứng dậy đi lên xem xét tình trạng của cậu.
Dù sao cơ thể cậu còn rất yếu mà lại vừa tỉnh dậy.
Lúc không thấy cậu tỉnh dậy hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Bác sĩ chỉ
bảo là do có thể cậu quá yếu, túng dục vô độ dẫn đến như vậy mà thôi.
Tử Hoa căm hận nhìn Tân Đồ Văn đi vào đỡ cậu ngồi dậy. Cậu khó chịu đẩy
hắn ra rồi tự mình mặc vào quần áo trên bàn. Nam nhân này ít ra vẫn còn
biết lấy đồ cho cậu mặc, không quá mức tồi tệ.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 72
Độ hắc hoá của Tân Đồ Văn: 36]
Tử Hoa lạnh lùng ngồi xuống bàn ăn, cậu như hổ đói không quan tâm đến ánh
nhìn của người xung quanh. Tử Hoa no bụng thì mới lau miệng rồi ngẩng
lên nhìn Tân Đồ Văn. Hắn nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi cậu. Tử Hoa càng
nhìn càng cảm thấy chán ghét khuôn mặt kia, cậu hận nhất là nam nhân một chân đạp hai thuyền. Muốn cậu nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời xa Lạc
Châu Sa.
Cậu hôn lên môi nam
nhân kia rồi rời đi. Tử Hoa ngắm nhìn trong gara, có rất nhiều xe. Chìa
khoá có sẵn, cậu chẳng ngần ngại lấy một siêu xe rồi phóng rời đi. Cậu
cũng là tiểu tình nhân hắn đang bao nuôi mà, nếu cậu bảo thích thì nam
nhân đấy cũng phải cho cậu thôi.
Tử Hoa tìm được chỗ đỗ xe rồi cậu cũng bước ra. Ai ngờ được lại gặp Lạc
Châu Sa cùng 2 bảo bối ở đây cơ chứ. Cô ta vừa nhìn thì nhận ra chiếc xe cậu vừa đi là của Tân Đồ Văn. Đây là một trong chiếc xe hắn yêu thích
nhất, nó là bản giới hạn chỉ có duy nhất 5 cái trên thế giới. Cô ta còn
chưa được ngồi trên xe đấy bao giờ, thế mà Tân Đồ Văn lại đưa cho tiểu
tình nhân.
Ai nhìn cũng thấy
trong lớp áo sơ mi màu xanh dương nhạt là dấu hôn ái muội. Đôi môi còn
sưng đỏ, nhìn vào là hiểu hôm qua kịch liệt như thế nào. Lạc Châu Sa
thương đau muốn chết, rõ ràng trước nay Tân Đồ Văn không hề như thế, là
một nam nhân không gần omega. Tại sao bây giờ lại như thế.
“Lạc tiểu thư đến có việc gì vậy? còn dẫn theo 2 bạn nhỏ nữa”
“Tôi đến để gặp chồng mình” Một người vợ đối diện với tình nhân của chồng
mình ít ai có thể bình tĩnh được như Lạc Châu Sa. Tử Hoa mỉm cười, cậu
thật sự nể phục người phụ nữ mạnh mẽ này nhưng không nên quá chấp với
nam nhân như thế làm gì. Nào đạt đủ hảo cảm thì cậu sẽ cắt đứt mối quan
hệ với nam nhân kia.
“Chú Tử
Hoa” Minh Lam hôm nay mặc váy hồng bồng bềnh giống như cô công chúa nhỏ, tóc được tết hai bên. Tử Hoa mỉm cười ngồi xuống ôn Minh Lam trong sự
tức giận của Lạc Châu Sa.
“Tránh xa người đấy ra, đó là người xấu muốn phát hoại gia đình mình” Tử Hoa
buông tay để cho cô bé Minh Lam hai mắt long lanh như muốn khóc chạy về
bên Minh Trực nãy giờ vẫn im lặng nhìn cậu. Tử Hoa không biết đối diện
sao với ánh mắt trách móc đấy.
Tử Hoa thở dài mệt mỏi. Cậu phải ở chung thang máy với 3 mẹ con Lạc Châu
sa, đã vậy còn phải ngồi chung 1 phòng. Tân Đồ Văn mãi chưa thấy đến.
Chẳng lẽ…hắn ăn thức ăn rồi bị nghẹn chết sao? Dù hơi vô lý nhưng cậu
lại dần cảm thấy thuyết phục khi đến trưa rồi mà Tân Đồ Văn chưa tới.
Lạc Châu Sa không chờ được nên dắt Minh Lam đi ăn trưa. Minh Trực nhất
quyết không đi, chỉ bảo ở lại đợi papa. Lạc Châu Sa không bắt ép mà rời
đi. Giờ trong phòng chỉ có cậu với Minh Trực. Cậu bé chỉ cao chưa đến
phần hông của cậu.
“Chú là tình nhân của papa tôi sao?” Tử Hoa thấy mình giống như đang đối diện với Minh Trực.
“Ừ, chắc con hận chú lắm nhỉ?” Tử Hoa cười khổ, tính vươn tay ra sờ đầu Minh Trực nhưng lại rụt tay lại.
“Tôi không hận chú, papa với mami không có tình cảm, hai người họ đến chỉ vì tôi và Minh Lam” Tử Hoa đau lòng cho đứa nhỏ hiểu chuyện. Khi những bạn đồng trang lứa đang vui chơi, hồn nhiên thì Minh Trực đã biết nhiều
chuyện như thế, 3 tuổi đã tự lập, thay đồ tắm rửa giặt quần áo trông em
cậu nhóc này đều tự làm hết.
Tử Hoa bế Minh Trực vào trong lòng rồi hôn lên má cậu nhóc. Minh Trực mặc ghét bỏ lấy tay lau đi nhưng vẫn nằm im trong lòng cậu. Nếu sau này cậu có con thì nó sẽ ngoan ngoãn như Minh Lam với hiểu chuyện như Minh Trực không nhỉ.
Cậu xoa đầu cậu nhóc. Minh
Trực ngủ ngon đến nỗi cậu không dám di chuyển. Tử Hoa giờ giống như
người mẹ bận bịu, một tay trông con một tay làm việc. Tân Đồ Văn mãi gần 1 giờ trưa mới đến, trên tay hắn còn cầm mấy túi đồ. Hắn tính đi làm
sớm nhưng thấy cậu suốt ngày chỉ mặc mấy bộ đồ trùng lặp nhau nên đã
đích thân tự mình đi mua, tiện mua thêm quần áo với đồ chơi cho Minh Lam với Minh Trực.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 75]
Tân Đồ Văn thấy khuôn mặt cậu mệt mỏi thì bế Minh Trực ngủ say vào phòng
nghỉ ngơi bên cạnh. Lúc này Lạc Châu Sa cùng Minh Lam cũng trở về. Cô ta nhìn qua hãng quần áo thì vui mừng vì thấy Tân Đồ Văn mua đồ cho con và cho mình, nhưng còn đồng đồ nam kia, chắc có lẽ mua cho bản thân hắn.
“Anh mua đồ gì vậy” Minh Lam chạy ra nhào vào lòng Tân Đồ Văn. Hắn ôm lấy sủng nịnh cô bé.
“Mua quần áo với đồ chơi cho 2 đứa” Minh Lam nhận được mấy cái váy với đống
đồ chơi thì quên hết mọi người xung quanh. Cô bé ôm đống đồ chạy vào
khoe với Minh Trực đang ở phòng nghỉ.
“Anh thấy em thích váy này nên cũng đã mua, không biết có vừa không” Lạc
Châu Sa hôn lên môi Tân Đồ Văn. Tử Hoa nãy giờ cảm thấy mình giống như
người thừa thãi, dường như cậu tàn hình trong thế giới của 2 người họ.
“Em vào xem 2 đứa nhỏ như nào đã”
“Ừ” Tân Đồ Văn lúc này mới thấy Tử Hoa lén lau nước mắt. Chẳng lẽ thư ký nhỏ yêu hắn đến như nào vậy sao
“Tôi có mua chút đồ, dù sao cũng là người của Tân Đồ Văn tôi, quần áo thì
không thể thiếu thốn được” Tử Hoa mỉm cười sự buồn bã vẫn không giấu
được trong ánh mắt của cậu.
Chắc có lẽ Tử Hoa tưởng hắn tiện nên mới mua cho cậu, chứ ngay từ đầu không
hề có ý định đấy. Tân Đồ Văn cười nhạo Tử Hoa ngu ngốc, tới xe hắn thích nhất còn cho cậu đi thoải mái, chỉ cần cậu thích bao nhiêu hắn cũng sẽ
mua. Tân Đồ Văn hắn không thiếu chính là tiền.
Minh Lam đã thay chiếc váy màu cam tươi, vừa nhảy chân sáo vừa đi đến chỗ
Tân Đồ Văn. Minh Trực lúc nãy cũng đã tỉnh ngủ, cậu bé nhìn trông đáng
yêu thật, Tử Hoa thích mấy đứa trẻ hiểu chuyện như này.
“Papa, cảm ơn papa” Minh Lam được Tân Đô Văn bế lên. Cô bé vui vẻ hôn lên má hắn một cái.
“Thích là được” Lạc Châu Sa lúc này càng tức giận, đống quần áo kia thì ra là
mua cho tiểu tình nhân. Mua quần áo cho con cái với vợ hoá ra cũng chỉ
để che giấu.
“Papa, chú kia là
người xấu. Papa đừng chơi với chú kia” Mọi người trong căn phòng khi
nghe Minh Lam nói tất cả đều im lặng không nói gì. Lạc Châu Sa là người
sợ hãi nhất.
“Chú Tử Hoa rất xinh đẹp, sao con lại nói như thế”
“Mami bảo chú muốn chia cắt papa với mami. Con không thích thế đâu, papa đuổi chú đi đi” Tử Hoa trước nay chưa từng bị những lời này làm tổn thương.
Tại sao khi nghe đứa trẻ này cậu lại khóc có chứ, Tử Hoa lau nước mắt
rồi chạy vụt ra ngoài.
“Minh
Lam ngoan, con đừng nghe lời nói linh tinh của người phụ nữ khi ghen.
Con chỉ cần nghe lời papa. Chú Tử Hoa là người tốt, không phải xấu” Minh Lam ngây thơ gật đầu nửa hiểu nửa không
“Tí nữa chú Tử Hoa vào thì con phải xin lỗi chú đấy”
“Nhưng con không thích chú đó”
“Minh Lam, nghe lời”
“Con không thích!”
“Minh Lam!” Minh Lam khóc oà lên chạy ra phía sau Lạc Châu Sa. Cô ta ôm lấy
cô bé dỗ dành. Tân Đồ Văn mệt mỏi xoa thái dương. Chẳng giúp ích gì được cho hắn cả, toàn mang lại phiền phức. Nếu biết trước ngày hôm nay thì
có lẽ hôm đấy đã không bắn vào trong rồi. Trách thì trách do dại khờ, bị tình dụ c che lấp.