Tân Đồ Văn chăm chú ngắm nhìn nhan sắc người đang ngủ, chẳng lẽ cậu thiếu
tiền đến mức phải ra ngồi ăn bánh mì lề đường, nước uống cũng là loại
sữa rẻ tiền nhất. Thảo nào người gầy như này, tưởng chừng không có chút
mỡ nào cả. Vòng eo bé thật, nhưng mông lại…rất to, cảm giác cũng mềm mại nữa.
Tân Đồ Văn cười nhạo bản
thân rồi cúi xuống nhìn cậu bé đã thức dậy chào hắn. Tân Đồ Văn chẳng
còn cách nào ngoài ngồi im tịnh tâm chờ nó xuống, hắn không thể xử lí
được ở đây vì cậu còn đang ngủ bên cạnh.
Tử Hoa mãn nguyện chẹp chẹp môi, cậu dụi mắt rồi giật mình hoảng loạn vì
nghĩ rằng đã muộn buổi tiệc. Nhưng nhanh chóng giọng nói người bên cạnh
đã chấn an cậu phần nào.
“Chỉnh lại trang phục một chút đi, mặc dù hơi muộn so với dự định nhưng không sao đâu, vì sao tôi cũng không ưa gì mấy người họ”
Tử Hoa gật gật đầu nghe lời chỉnh lại tóc rồi theo Tân Đồ Văn xuống xe đi
vào tiệc. Cậu thầm cảm thán, đúng là người có tiền, tiệc thật sự rất
lớn, khác xa với mấy cuộc vui thác loạn thì nó lại khá yên tĩnh, chủ yếu để cho việc bàn công việc.
Tân Đồ Văn vừa bước vào thì như thường lệ thu hút ánh mắt của đa phần toàn
bộ những người có mặt ở đấy. Cậu đi theo còn cảm thấy khó chịu khi có
ánh mắt dán chặt lên người mình.
Mặc dù là thư ký nhưng công việc cậu nhẹ nhàng hơn hẳn, Tử Hoa chỉ cần đi
theo Tân Đồ Văn là được. Tử Hoa đang lén lút lấy bánh thì nghe tiếng xì
xầm bàn tán của mấy người xung quanh. Cậu bên má vẫn phồng lên vì bánh
cũng tò mò quay lại nhìn.
Nữ
chính Lạc Châu Sa xinh đẹp kiêu sa trong chiếc váy màu xanh ngọc được
đính những viên kim cương lấp lánh bên cạnh là nam nhân mang theo nét
đẹp của châu âu với á, ánh mắt màu xanh lục bí ẩn, cả người dường như
phát ra hào quang. Tử Hoa hai mắt sáng quắc, nam phụ cuối cùng cũng lên
sàn rồi.
Dù sao thì Tân Đồ Văn
với cậu quan hệ cũng không có trong sáng gì nên việc Lạc Châu Sa quen
thêm người khác cũng chẳng sai, ăn miếng trả miếng cả thôi.
Lạc Châu Sa ánh mắt đều chỉ hướng về Tân Đồ Văn nhưng hắn lại nhìn cậu. Tử
Hoa muốn chọc mù mắt tên Tân Đồ Văn ngu dốt kia, ăn cái gì mà ngu thế
không biết.
Cẩm Mộ Đào giờ mới
chú ý đến Tử Hoa đứng ở trong góc, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy
được. Khuôn mặt tinh xao, đường nét mềm mại. Hai mắt như viên ngọc long
lanh. Môi đào căng mọng bị răng cắt chặt vào, nếu lực mạnh hơn sẽ khiến
bị rách và chảy máu.
Thân hình
có người đấy cũng rất đẹp, không quá cao cũng không quá thấp, trắng
nhưng lại có chút gầy, thiếu sức sống. Chắc chắn đấy chỉ có thể là
omega, mà y tò mò không biết vị alpha nào may mắn có được.
[Độ hảo cảm của Cẩm Mộ Đào: 5]
Mới gặp mặt đã ấn tượng thì cũng tốt nhưng như vậy thì ích kỉ quá đi, cậu
xinh đẹp như vậy cơ mà sao lại được có 5 hảo cảm. Tên nam phụ khốn
khiếp.
Tử Hoa chu chu môi bất
mãn ngẩng đầu nhìn Tân Đồ Văn đã lại gần che cho cậu. Hắn nhìn biểu cảm
làm nũng khó chịu của cậu thì khẽ cười rồi nhận lúc không ai chú ý hôn
lên chóp mũi cậu.
Tử Hoa cọ cọ mặt vào ngực hắn rồi như con người khác quay 180 độ trở thành khuôn mặt lạnh băng như không xảy ra chuyện gì.
Tân Đồ Văn hơi bất ngờ nhưng cũng quen với điều đấy, khuôn mặt này đã lừa
dối hắn bao nhiêu. Tại sao cậu lại cởi bỏ đi kính chứ. Tân Đồ Văn cảm
thấy hối hận khi mang cậu theo, nhan sắc này cùng toàn bộ đều chỉ có thể là của riêng hắn.
Lạc Châu Sa
quyến rũ trên tay là ly rượu vang đi đến phía cậu. Lúc này Tân Đồ Văn đã bị đám người nịnh hót lôi đi chỉ để lại cậu. Tử Hoa chỉ biết cầu mong
cho cảnh vừa này không bị Lạc Châu Sa nhìn thấy.
“Đồ Văn anh ấy có dắt theo người phụ nữ nào không?”
“Dạ không thưa phu nhân, chỉ có tôi với Tân tổng”
“Mấy ngày nay anh ấy có liên lạc hay qua lại với ai không?”
“Tôi thấy hôm trước có tin nhắn hẹn ở nhà hàng từ nữ minh tinh mới nổi gần đây”
“Thật sao?”
“Vâng thưa phu nhân”
“Tôi hiểu rồi, cậu đừng nói cho anh ấy biết là tôi đã hỏi nhé”
“Tôi hiểu rồi” Lạc Châu Sa uống cạn ly rượu rồi đi đến chỗ Tân Đồ Văn. Cậu
nghiêng đầu thắc mắc hai người họ sẽ nói gì với nhau rồi liệu có làm
lành được không.
“Cậu là gì của Tân tổng?” Tử Hoa bị doạ mà giật mình hoảng sợ nhìn Cẩm Mộ Đào. Giọng
nói ngọt ngào hơi run run vang lên đáp lại câu hỏi của y
“Tôi là thư ký của Tân tổng, ngài có điều gì muốn nói sao?”
“Không, tôi chỉ tò mò một omega xinh đẹp như cậu sao lại dành thanh xuân ở cạnh bên 1 người dù biết sẽ không có kết quả”
“Cẩm Tổng cũng đang yêu mà, đã yêu thì không gì là không thể. Tôi chỉ muốn
yêu hết mình ở hiện tại để sau này không phải nuối tiếc”
[Độ hảo cảm của Cẩm Mộ Đào: 10]
“Quả thực là thư ký duy nhất có thể trụ vững 8 năm của Tân Đồ Văn, suy nghĩ thật sự khiến tôi nể phục”
“Cẩm tổng quá khen” Cậu cảm thấy nhàm chán khi nói chuyện với tên này nên đã tranh thủ nhân lúc không ai chú ý đến mà rời ra phía sau sân đi dạo
lúc.
Trời đã tối muộn nên thời
tiết trở nên hơi lạnh, cơn gió nhẹ lướt qua làm bay mái tóc đen nhánh
của cậu. Tử Hoa bắt đầu thấy hối hận vì sự ngu xuẩn này của mình. Sao
cậu lại có thể ngu ngốc khi ra ngoài như thế này được cơ chứ.
Tử Hoa tính diễn giống mấy bộ phim tình cảm hàn xẻng lãng mạn nhưng vì quá lạnh nên cậu cuối cùng cũng phải trở lại vào bên trong