Bạch Kim cẩn thấy nhục thay cho kí chủ, không ai vào quán bar lại gọi cà phê cả, đúng là ngu ngốc. Bộ dạng buồn ngủ của cậu trong mắt người khác lại là say xỉn đến nỗi gục cả ra bàn. Tử Hoa ở quầy pha chế mà ngủ gục lúc
nào không hay.
Tân Đồ Văn vốn
định đến tìm Lạc Châu Sa nhưng không ngờ lại thấy được vị thư ký bình
thường nghiêm nghị kiệm lời nay lại uống rượu rồi say xỉn đến nỗi nằm
gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Xung quanh cậu là ánh mắt thèm khát của đám alpha…Tử Hoa đang toả ra
pheromone sao? Lạc Châu Sa đã bị hắn vứt ra sau lưng rồi, nếu bây giờ cứ mặc kệ cậu như vậy thì sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Ưm…” Tử Hoa cả người mềm mại như bông được Tân Đồ Văn bế lên. Nhân viên pha
chế muốn ngăn cản hắn mang người đi nhưng không thể, nhìn nam nhân kia
thì cũng đủ biết là không phải dạng vừa.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 15]
Mùi của cậu nồng quá. Tân Đồ Văn kiềm chế bản thân bế cậu lên xe rồi đạp ga đến thẳng bệnh viện. Tử Hoa suốt quãng đường đều phát ra âm thanh rên
rỉ. Tân Đồ Văn đã cố gắng kìm nén bản thân mình không làm điều xấu xa.
Tử Hoa được đặt lên giường. Cậu mơ màng cảm nhận được có bàn tay lớn của
nam nhân khẽ xoa gò má rồi đi xuống cổ sau đấy dừng lại ở hai đầu v ú
cậu.
Tử Hoa khó chịu vặn vẹo
người, hai chân liên tục ma sát lấy nhau nhằm muốn giải toả cái giác hư
không của mình. Nam nhân bên cạnh hai mắt hừng hực nhìn cậu, bên dưới
lớp quần thì nhô lên một túp lều lớn. Pheromone ngọt ngào của omega cùng pheromone của alpha hoà quyện làm một. Nam nhân nếu không phải vì cậu
đang ở bệnh viện thì có lẽ nam nhân đã ra tay mà ăn sạch chú cừu non
rồi.
Nam nhân mặc áo blouse
trắng, đeo gọng kính kim loại. Ở góc này chỉ có thể thoáng thấy chiếc
mũi cao cùng môi mỏng. Cả người toả ra hơi thở cấm dục, dường như người
vừa nãy nhân lúc cậu không có ý thức mà sàm sờ không phải hắn.
Nam nhân đẩy nhẹ gọng kính rồi nhìn tệp hồ sơ trên bàn. Đây toàn bộ đều là
thông tin của cậu, kĩ càng đến mức có cả giờ sinh hoạt của cậu nữa. Nếu
Tử Hoa còn tỉnh táo thì nhất định sẽ chửi nam nhân là biến thái mang
khuôn mặt đạo đức giả nhưng tiếc thay cậu vẫn mê mang nằm trên giường
bệnh.
Tân Đồ Văn bước ra từ nhà vệ sinh, bộ âu phục trên người dù có chỉnh lại rồi nhưng vẫn bị nhăn
nhúm. Khuôn mặt khẽ ửng hồng, khó khăn thở hắt ra một cái. Chỉ vì mùi
pheromone nồng cùng khuôn mặt khi phát tình của cậu mà hắn đã phải giải
quyết trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Đường đường là một bị alpha trội, lại còn là giám đốc của công ty nổi tiếng, nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ mất mặt muốn chết.
Tân Đồ Văn nói chuyện với nam nhân khi nãy, hai nhìn thoạt nhìn rất thân.
Tân Đồ Văn không hề hay biết được người này khi nãy còn đùa bỡn thân thể thư ký nhỏ của mình mà bây giờ lại có thể điềm tĩnh nói chuyện như
không có gì xảy ra.
Nam nhân
cầm tệp hồ sơ trở về phòng của mình. Hắn khẽ ngửi mùi hương còn vương
vấn ở găng tay y tế. Mùi hương ngọt ngào khiến người ta ham muốn chiếm
lấy.
Tử Hoa mệt mỏi chậm rãi mở mắt. Cậu cảm thấy cơ thể thoải mái hơn trước đấy rồi. Tân Đồ Văn chỉ có đưa cậu đến bệnh viện rồi cũng đã sớm trở về nhà với con. Cậu không
muốn phá hỏng gia đình của tụi nhỏ…nhưng nếu cậu không làm vậy thì chính bản thân cậu sẽ tan vào hư vô, mãi mãi biến mất.
Tử Hoa mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng cậu cũng ích kỉ. Lần này là lỗi của
cậu rồi, cũng mong 2 đứa bé kia sau này không hận cậu, mặc dù điều đấy
hơi viển vông.
Tử Hoa dùng hết
sức lực mới nhấc được thân mình lên. Cậu mặc lại bộ đồ được gấp gọn gàng ở trên bàn cạnh giường bệnh. Tử Hoa đeo kính râm rồi nhanh chóng rời
đi.
Cậu là thư kí của Tân Đồ
Văn, nam nhân tài giỏi, luôn nghiêm khắc trong công việc nên nguyên chủ
sẽ không bao giờ trễ giờ hay gì.
Tử Hoa không bắt nổi xe nên cậu đành cởi giày mà chạy bộ đến công ty. Tử
Hoa thở dốc dựa vào tường, bộ dạng lạnh lùng mọi khi đã không cánh mà
bay. Nhân viên ai nấy mắt A miệng chữ O nhìn chằm chằm cậu.
Tử Hoa không quan tâm đến ánh mắt của người khác mà cậu đang nhanh như bay chạy đến cầu thang máy rồi bấm lên tầng cao nhất. Tử Hoa hít một hơi
thật sâu rồi thở ra. Cậu chỉnh lại trang phục của mình rồi bước vào
phòng làm việc.
Tân Đồ Văn vẻ mặt bất ngờ khi
thấy cậu ở nơi này, hắn tưởng cậu sẽ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm chứ, bản thân mệt mỏi như vậy vẫn cố đến công ty. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi lại làm hắn nhớ đến bộ dạng phát tình của cậu. Chết tiệt!
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 20]
Tử Hoa chưa đến 5 phút đã nằm gục xuống bàn mặt mà ngủ ngon lành. Tân Đồ
Văn đi đến bên cạnh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh mềm mượt. Từ
khoảng cách này nhưng hắn vẫn ngửi được hương thơm trên người cậu.
Tân Đồ Văn cười nhạo suy nghĩ không đúng đắn trong đầu rồi cởi áo khoác ra
cho cậu. Hắn bước đi nhẹ hơn để không làm người đang ngủ say thức giấc.
Hắn chưa rời được bao lâu thì có người phụ nữ với mái tóc nâu hạt dẻ cùng
chiếc váy xanh dương nhạt thanh lịch bước vào. Tiếng giày cao gót va
chạm với mặt đất tạo nên thanh âm lớn làm Tử Hoa từ giấc mơ đẹp tỉnh
dậy. Cậu ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia. Cô ta mỉm cười với cậu rồi đặt
túi đồ xuống mặt bàn.
“Chào cậu, tôi là Lạc Châu Sa, vợ của Tân Đồ Văn”
Tử Hoa mím môi, cậu nghĩ lần này mình gặp đối thủ nặng kí rồi. Bên ngoài
tỏ ra vui vẻ, lại còn luôn cười tươi muốn bắt chuyện với cậu nhưng qua
lời nói đã đánh giấu chủ quyền.
“Tân phu nhân cứ ngồi đi để tôi đi báo với Tân Tổng”
“Không cần đâu, anh ấy đang bận tôi không muốn làm phiền” Tử Hoa bị cô ta kéo
đến ngồi xuống ghế sô pha. Mặc dù cậu khó chịu với sự đụng chạm cơ thể
nhưng không có phản kháng hay gì.
Lạc Châu Sa cứ hỏi cậu từ câu này đến câu khác. Tử Hoa cũng chỉ trả lời qua loa. Cậu cảm thấy người phụ nữ này thông minh và nhạy bén vô cùng. Từ
lời nói tuy nghe là lời hỏi thăm nhưng thực tế là thăm dò mối quan hệ
xung quanh Tân Đồ Văn.
Quả là
nữ chính, thật khiến cậu bất ngờ mà. Tử Hoa từ đầu vẫn giữ khuôn mặt
lạnh băng từ đầu đến cuối không thay đổi dù cho cô ta nói cái gì. Lạc
Châu Sa vẫn không từ bỏ mà vẫn tiếp tục nói.
“Sao áo của Đồ Văn lại trên người cậu?”
“Chắc là Tân Tổng lo lắng cho nhân viên của mình thôi thưa phu nhân” Một câu
nói đã khơi lên sư nghi ngờ trong lòng Lạc Châu Sa. Tại sao thư kí và
chồng của cô ta lại thân đến mức có thể khoác áo của nhau được cơ chứ.
Tử Hoa chịu rồi, cậu không nghĩ ra được lí do nào tốt hơn cả.
“Mạc thư kí xinh đẹp như này chắc là có nhiều người theo đuổi lắm chứ nhỉ”
“Phu nhân quá khen nhưng tôi đã có bạn đời rồi, tôi và người đấy sẽ kết hôn
cuối năm nay” Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nói dối nhưng nhìn phản
ứng thở phào nhẹ nhõm của Lạc Châu Sa thì Tử Hoa cảm thấy mình nói dối
cũng có ích, chỉ cần cô ta buông lỏng cảnh giác đối với cậu là được.