Tưởng chừng cậu sẽ bị đám người này làm nhục nhưng tiếng súng vang
lên. Từng người từng người ngã gục xuống. Những người lính đến cứu viện
cũng gục xuống. Xác người chồng chất lên nhau, không khí phảng phất mùi
màu tươi tanh tưởi. Trong khi cậu buông bỏ tất cả có người cẩn thận dùng áo choàng bọc cậu bế lên. Cảm nhận hơi ấm quen thuốc Tử Hoa từ từ mở
mắt. Cuối cùng cậu vẫn đặt niềm tin cuối cùng, hắn nhất định sẽ đến mà.
Khi nhìn rõ đối phương là ai, miệng lưỡi Tử Hoa khô đắng, cậu tính gì nhưng bị bàn tay lớn che lại. Tử Hoa không kìm được mà khóc òa lên như đứa
trẻ. Những người lính xem cảnh tượng cũng cảm thấy đau lòng.
.
Thiếu soái của họ tưởng như đã chết, ngã xuống vực sâu như thế nhưng được ông lão cứu sống. Số của Hàn Chấn Kiệt cũng may mắn khi gặp được “thần y”
đi hái thuốc.
Hàn Chấn Kiệt bị hủy hoại hết cơ quan nội tạng, khi chữa trị đều đau đớn chết đi sống lại. Mỗi ngày đều dạo qua địa ngục
mấy lần. Động lực để hắn cố gắng mỗi ngày là Tử Hoa, người hắn yêu muốn
chết.
Khi khỏi hẳn hắn đã tranh chóng đi tập hợp lại quân lính.
Mặc dù ít người hơn nhưng dưới sự chỉ huy tài tình của Hàn Chấn Kiệt, cứ đánh trận nào là thắng trận đó. Quân lính chưa bao giờ thấy thiếu soái
họ trở nên đáng sợ như thế. Có Hàn Chấn Kiệt dẫn dắt là sự may mắn của
họ.
Mặc dù thành công chiến thắng như trải qua vô số lần suýt
chết, hiện tại trở về người thương còn bị như thế, họ rất nể thiếu soái
vì vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Hàn Chấn Kiệt không thể tưởng tượng được những tổn thương cùng sỉ nhục cậu phải chịu đựng
Hàn Chấn Kiệt đau lòng nhìn Tử Hoa gầy rộc đi, chỉ còn da bọc xương. Khi
nãy tận mắt hắn nhìn thấy người mình mong nhớ từng ngày, người mình
nuông chiều bao bọc một thân toàn vết thương,
Có lẽ đã rất lâu
hắn mới khóc, Hàn Chấn Kiệt cảm thấy như có người dùng kim đâm hàng ngàn mũi vào trái tim hắn. Người hắn chỉ muốn yêu thương mà lại bị đày đoạ
như này.
Hàn Chấn Kiệt cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu. Cả
người hắn run lên. Hắn cẩn thận cúi xuống hôn lên trán người trong lòng. Giờ hắn đã trở về rồi thì không ai bắt nạt được Tử Hoa nữa.
“Em
sẽ chết sao thiếu soái” Tử Hoa mặc dù lời nói bi quan nhưng cậu vẫn mỉm
cười, đưa bàn tay đẫm máu vuốt nhẹ lên má Hàn Chấn Kiệt.
“Sẽ không”
“Em tin ngài”
Hàn Chí Tinh đã sớm chạy trốn khi nhận ra có điều bất ổn. Nhưng hiện tại
hắn không quan tâm đến người em trai muốn mưu sát mình. Tử Hoa đau đớn
ngất đi. Hàn Chấn Kiệt tự mình đưa cậu trở về nhà. Nơi này không còn một ai, bụi đã bám vào đồ vật. Hắn cẩn thận đặt cậu xuống giường. Tử Hoa
của hắn…nếu hắn tới muộn một chút thôi thì cả đời này hắn sẽ day dứt đến chết mất.
Tại sao rõ ràng đã cho người bảo vệ cậu nhưng khi trở
về thì chẳng còn ai. Lỗi của hắn đã sơ suất khi phái quá ít, Tử Hoa đã
chịu cực khổ rồi.
Khi bôi thuốc Hàn Chấn Kiệt đều nhẹ nhàng, cẩn thận. Khuôn mặt cau có nhăn nhó của Tử Hoa cũng dãn dần.
Đất nước bình yên, giờ Tử Hoa có thể an toàn được rồi. Vốn dĩ Hàn Chấn Kiệt phải đến báo cáo tình hình rồi được tuyên dương nhận thưởng nhưng hắn
nào quan tâm tới. Tử Hoa còn chưa tỉnh lại nữa.
Những vết thương đã bắt đầu khép lại, còn để lại sẹo hay không thì bác sĩ còn không rõ.
Khung cảnh đẫm máu đều đã được dọn dẹp. Những người sống sót nghe tin thiếu
soái Hàn còn sống trở về thì đều mừng rỡ. Vị anh hùng đem đến bình yên
cho họ.
Khi mọi người đều vui vẻ tay bắt mặt mừng thì Hàn Chấn Kiệt lúc nào cũng trong tình hình căng thẳng.
Tử Hoa bị thương quá nặng dẫn đến nhiễm trùng. Cũng may trong đêm hắn phát hiện nên đưa Tử Hoa đến viện ngay mới giữ được cái mạng cho cậu. Hàn
Chấn Kiệt bất lực nhìn qua cửa kính. Tử Hoa của hắn đang đau đớn chiến
đấu giành giật sự sống mà hắn lại chẳng thể làm được gì.
Vì tình
hình nguy cấp nên cậu được đưa vào phòng điều trị đặc biệt, luôn có
người giám sát 24/7. Cả người Tử Hoa quấn băng xung quanh, máy móc thiết bị gắn vào người cậu.
Cũng may là khuôn mặt không bị sao. Tử Hoa
rất yêu thích nhan sắc của mình, nếu bị gì thì Hàn Chấn Kiệt sợ cậu sẽ
suy nghĩ tiêu cực.
Hàn Chấn Kiệt gục xuống nền đá lạnh, hắn cứ
ngồi im ở đấy mấy tiếng đồng hồ, không ai dám làm phiền đến vị thiếu
soái. Quân lính đứng gác ở ngoài cuối cùng cũng không nhịn được khuyên
nhủ
“Thiếu soái ngài nghỉ ngơi đi. Khi nào ngài Mạc dậy chúng tôi nhất định sẽ báo cáo cho ngài”
“Không được, tôi muốn là người đầu tiên em ấy nhìn thấy khi tỉnh dậy”
“Nhưng ngài Mạc nhìn thấy ngài như vậy nhất định sẽ đau lòng” Hàn Chấn Kiệt
cũng mệt mỏi vô cùng. Từ hôm trở về đã mấy ngày hắn không được chợp mắt, râu cũng chưa có cạo nên trở nên xuề xoà, khác với vẻ anh tuấn khí thế
ngời ngời. Hàn Chấn Kiệt nằm ra ghế chờ ở ngay trước phòng điều trị của
cậu.
Hắn thiếp đi trong sự lo lắng cùng mệt mỏi.
Trong giấc mơ vẫn là Tử Hoa xinh đẹp đang cười đùa với hắn. Đột
nhiên mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm. Chỉ còn duy nhất mỗi hắn. Hàn
Chấn Kiệt dù có gọi Tử Hoa bao nhiêu lần thì cậu cũng không có hồi đáp.
Hàn Chấn Kiệt tỉnh dậy trong đêm, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt đỏ
au, khuôn mặt so với lúc trước khi ngủ còn căng thẳng hơn.
Mấy
người đứng gác thấy thiếu soái liên tục lẩm bẩm Tử Hoa, đoán là Hàn Chấn Kiệt gặp ác mộng nên họ mới gọi dậy. Hàn Chấn Kiệt mệt mỏi được dìu về
phòng nghỉ ngơi ngay bên cạnh.
Trên người hắn vết thương còn chưa
có lành, lại không điều trị cùng nghỉ ngơi nên trở nặng dẫn đến nhiễm
trùng. Những bác sĩ ngay trong đêm phải vội vàng cấp cứu cho Hàn Chấn
Kiệt.
Do nhiễm trùng nên hắn bị sốt. Khi tỉnh dậy đầu óc mơ mơ màng màng, cảm giác đau nhức cũng chẳng thể ngăn cản hắn đi tìm Tử Hoa.
Hàn Chấn Kiệt rút kim ở tay mà đứng dậy đi tìm Tử Hoa. Mấy người ở ngoài
thấy hắn như thế thì liền kéo vào tiêm liều an thần. Đến khi ngất đi Hàn Chấn Kiệt vẫn không ngừng gọi tên Tử Hoa.
Cơ thể của hắn bình
phục cũng khá nhanh, cộng thêm động lực để được đến thăm Tử Hoa nên Hàn
Chấn Kiệt rất chịu khó ăn cơm, một bữa ăn tận 3 bát khiến phụ tá há hốc
miệng cảm thán không thôi.
Bác sĩ càng kiểm tra lại càng cảm thấy
cơ thể của Hàn Chấn Kiệt còn phi thường hơn so với Tử Hoa. Vốn dĩ từng
bị dập nát hết nội tạng xương phổi thì phải chết rồi chứ, nhưng thiếu
soái vẫn còn sống. Thậm chí còn tự động lành lại với tốc độ chóng mặt.
Họ vốn muốn tìm hiểu nghiên cứu nhưng ngại thân phận cao quý của Hàn Chấn Kiệt nên cũng chỉ báo cáo rồi thôi.
Hàn Chấn Kiệt vô cùng cảm kích vị ân nhân cứu mạng nhưng khi sai người đi tìm lại không thấy tung tích.
Vì người đấy là do Tử Hoa bảo hệ thống hoá thành. Nếu cậu không can thiệp
một chút thì Hàn Chấn Kiệt sẽ chết, đồng nghĩa với thế giới này bị huỷ.
________________________
Nhà Hàn vui mừng vô cùng khi nhận được tin Hàn Chấn Kiệt còn sống trở về,
thậm chí còn đem về chiến thắng cho đất nước. Nhưng về đến nhà lại chẳng có bóng dáng của hắn đâu, hỏi vị trợ tá thì không có trả lời.
Bà
Hàn dìu ông Hàn lên phòng nghỉ ngơi rồi quyết định đi tìm con trai của
mình. Tô Gia Nguyên vừa mừng vừa lo lắng. Hàn Chí Tinh là kẻ phản bội
sớm sẽ bị phanh phui ra. Nhưng nếu Hàn Chí Tinh khai ra mối quan hệ vụng trộm này y sẽ mất tất cả.
Tô Gia Nguyên lo lắng đi đi lại lại
trong nhà. Y vừa muốn gặp Hàn Chấn Kiệt vừa không muốn gặp. Rõ ràng Hàn
Chí Tinh bảo hắn chết rồi cơ mà.
Hàn Chí Tinh chắc chắn không
thoát được cái chết. Nhưng Hàn Chấn Kiệt có chịu được khi mình bị cắm
sừng bởi chính vị hôn thê cùng em trai của mình không. Tô Gia Nguyên sợ
hãi ngồi suy nghĩ ra lí do để biện minh cho bản thân. Y nhất định không
đánh mất Hàn Chấn Kiệt được.
Hàn Chấn Kiệt vừa khoẻ lại đã nhanh
chóng di ngó xem Tử Hoa đã tỉnh dậy chưa. Trợ tá hớt hải chạy tới, quần
áo xộc xệch như bị đánh.
“Thiếu soái, ngài cũng nên nói với bên trên một câu, họ rất tức giận”
“Toàn một lũ hám lợi, sớm muộn gì cũng bị giết chết thôi”
“Vâng” Vị trợ tá âm thầm lau mồ hôi, thiếu soái trên chiến trường tàn khốc 1
thì bây giờ lại đến 10. Có lẽ do vị đang nằm trong căn phòng kia. Bác sĩ bảo tình hình không khả quan lắm, có lẽ vậy khiến thiếu soái lúc nào
cùng mang bộ mặt tức giận cau có.
Hàn Chấn Kiệt muốn đi hít thở
chút không khí nên đi ra ngoài xem xét tình hình mọi người. Hắn thấy mấy bệnh nhân ngồi trò chuyện với nhau. Vốn dĩ hắn không muốn nghe nhưng vô tình nghe miêu tả của họ hắn lại nhớ đến Tử Hoa.
“Lúc đó có một
nam nhân che mặt nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt của người đó, vô cùng đẹp
luôn, ấn tượng nhất là nốt chu sa dưới mắt” Người đàn bà vừa nói vừa tự
tưởng tượng lại, nhịn không được cảm thán
“Người đấy ra tay rất tàn bạo, một phát súng là một mạng người”
“Nhưng chỉ bắn kẻ xấu thôi. Tôi còn được người đó dìu đến nơi ẩn nấp cơ”
“Tôi còn nghi ngờ người đó là nam hay nữ. Làm gì có nam nhân nào tóc dài, da trắng mà mắt đẹp vậy được”
“Dáng người chắc chắn là nam nhân, chỉ là hơi gầy một chút”
Hàn Chấn Kiệt bắt đầu nghi hoặc người trong câu chuyện kia có phải Tử Hoa
hay không. Trước nay cậu được nuôi dưỡng trong lầu viện thì làm gì biết
bắn súng hay giết người cơ chứ. Hàn Chấn Kiệt mặc dù trong lòng hoài
nghi vô cùng nhưng lại không có chứng cứ để khẳng định. Hắn chỉ lờ đi
coi như vừa nãy mình chưa nghe thấy gì cả.