Tử Hoa ngồi trong phòng nghe được tiếng giày mạnh mẽ va chạm với mặt đất.
Cậu mỉm cười. Vốn dĩ hôm nay Tử Hoa bị chọc giận bởi vẻ đắc ý của Tô Gia Nguyên nhưng cũng may cậu không nổi cáu.
Cánh cửa bị Hàn Chấn
Kiệt phá vỡ, trên chiếc giường thiếu niên đẹp như bức họa, từng đường
nét khuôn mặt hay cơ thể đều được khắc họa tỉ mỉ. Lúc này làn da người
ấy lại tái nhợt, trên cổ tay là vết cắt đỏ rực màu máu, thấm đẫm một
mảng ga giường. Bà chủ hoảng hốt hét ầm lên gọi bác sĩ nhưng bị Hàn Chấn Kiệt chặn lại.
“Tôi đưa Tử Hoa đi viện, bà đừng để tin tức này lọt ra ngoài”
Bà chủ lầu viện bị khí thế của Hàn Chấn Kiệt áp bức chỉ đành gật đầu nghe
theo. Tử Hoa nhanh chóng được đưa tới bệnh viện. Bác sĩ không ngờ tới
thiếu soái lại được thiếu niên xinh đẹp như vậy, mà bây giờ là đêm muộn. Thiếu gia nhà họ Tô ai cũng biết tới, họ ngầm hiểu nhưng không ai nói
gì hết.
“Tình hình cậu đấy sao rồi?”
“Thưa thiếu soái, cũng
may là đưa đến viện kịp. Cậu thiếu niên này cũng thật may mắn” Hàn Chấn
Kiệt nghe dặn dò của bác sĩ rồi cũng gật đầu đi vào thăm cậu. Tử Hoa
được nằm phòng vip. Nhìn người trên giường ngủ, bước đi của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng, hành động vuốt ve mái tóc của cậu cũng cẩn thận hơn.
Hắn không khó hiểu khi cậu tự sát, luôn bị kìm hãm không được đi đâu, chẳng khác nào sống không bằng chết. Nhưng hắn chẳng thể hiểu được thiếu niên này suy nghĩ điều gì. Hàn Chấn Kiệt từng trải qua bao nhiêu mưu hèn kế
bẩn của quân địch nhưng vẫn không biết được cậu muốn gì. Hắn kêu phụ tá
mua chút trái cây cùng cháo đến cho cậu, còn mình trở về nhà thay đồ.
Khi nãy bế cậu đi người hắn cũng vô tình bị dính máu. Tâm trạng mệt mỏi
cùng với những câu hỏi không làm giải khiến Hàn Chấn Kiệt chỉ muốn mau
tìm thứ gì đó trút giận. Vừa vào nhà là tiếng khóc nức nở của Tô Gia
Nguyên và lời an ủi của mẹ hắn.
Bảo Châu thấy con trai về người
dính máu thì hoảng hốt đi tới hỏi han. Tô Gia Nguyên ngơ ngác đi tới đến nhưng đều bị Hàn Chấn Kiệt đẩy ra.
Hắn vào thư phòng khóa cửa rồi tắm rửa thay đồ. Tô Gia Nguyên nghe thấy tiếng khóa cửa thì tâm trạng
càng bối rối hơn. Y tỉnh dậy nửa đêm không thấy Hàn Chấn Kiệt đã lo lắng chạy đi khắp nơi tìm kiếm khiến cả nhà họ Hàn thức giấc.
Cha của
Hàn Chấn Kiệt từ nhỏ đã trong quân đội, ông không thích những người yếu
đuối nhưng bên ngoài không hề nói gì với người con dâu được chọn này.
Bà Hàn chỉ biết thở dài “Nó cũng gần 30 rồi, con không thể lúc nào cũng
quản nó được. Huống chi Chấn Kiệt còn là thiếu soái. Công việc bồn bề,
đừng gây áp lực cho nó”
Bà muốn nói thêm nhưng sợ lại làm Tô Gia
Nguyên tủi thân nên bà an ủi rồi cho người đưa y về nhà. Bà lên gõ cửa
phòng của Hàn Chấn Kiệt, phải một lúc thì hắn mới mở cửa cho bà vào.
“Mẹ có gì muốn căn dặn?”
“Hàn Chấn Kiệt, rốt cuộc mấy ngày nay có chuyện gì đã xảy ra với con thế?”
“Chỉ là công việc thôi”
“Mẹ không biết là như nào nhưng con nên sắp xếp lại đi. Dạo này con cư xử rất lạ”
Hàn Chấn Kiệt im lặng rời khỏi nhà. Hắn cũng chẳng còn tâm trạng để làm gì
hết. Phụ tá báo hôm nọ các quân sĩ đã tự động luyện tập rồi nên hắn cũng yên tâm hơn.
Hàn Chấn Kiệt lại lái xe đến bệnh viện nhưng lần này hắn chỉ đứng quan sát từ ngoài, cậu ngồi đấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tử Hoa đột ngột quay lại khiến hắn không thể kịp trốn đi. Hàn Chấn Kiệt
ngượng ngùng mở cửa bước vào. Hắn nhìn đồ ăn chất đầy trên bàn còn
nguyên.
Hắn kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh. Động tác mở nắp hộp
cháo cẩn thận rồi đưa cho Tử Hoa. Cậu cau mày đẩy lại về phía hắn. Sự
kháng cự của cậu khiến Hàn Chấn Kiệt sa sầm mặt mày.
Hàn Chấn Kiệt múc từng muỗng cháo, thổi cho bớt nóng rồi đưa về sát miệng cậu. Đối
diện với ánh mắt không vui thì Tử Hoa cũng ngoan ngoãn ăn từng muỗng
cháo. Một lúc vơi gần hết thì cậu mới lắc đầu. Tử Hoa sắp bị ép ăn đến
nổ tung rồi.
“Tại sao lại tự sát” Hàn Chấn Kiệt chất vấn nhưng Tử Hoa không trả lời quay mặt đi.
Hắn không có kiên nhẫn giữ chặt cằm ép Tử Hoa quay lại trực nhìn đối mặt với hắn.