Thiên Minh khẽ cúi người, hôn nhẹ lên môi của Hạ Vy khiến cho cô bất ngờ tới mức không thốt nên lời.
Anh nhoẻn miệng cười:
“Giúp tôi hiểu thế giới của em.”
“Giúp tôi tới gần hơn với cô gái có tên Hạ Vy.”
“Giúp cho tôi trở thành người quan trọng trong lòng cô ấy.”
Hai má Hạ Vy nóng ran. Cô lấy tay che kín gương mặt ửng đỏ của mình.
“Anh đi đi.”
“Đi ngay cho tôi.”
“Anh còn làm bậy là tôi hô lên đó.”
Thiên Minh bước xuống giường, chỉnh lại trang phục của mình rồi nói:
“Có thể hiện tại em không tin tôi nhưng tôi thực lòng muốn quen em, muốn em trở thành bạn gái của tôi.”
Hạ Vy nhất thời không tiếp nhận nổi thông tin này. Cô vơ lấy chiếc gối ôm
hình quả chuối màu vàng được mấy đứa em trong khu trọ tặng vào ngày sinh nhật, ném mạnh về phía Thiên Minh.
“Anh đi ngay. Đi ngay cho tôi.”
Thiên Minh tóm gọn chiếc gối trong tay, tủm tỉm cười:
“Ném đồ cũng khá đấy.”
Dứt lời, anh tiến tới gần giường, ấn chiếc gối ôm vào tay Hạ Vy.
“Tôi thích em. Hạ Vy.”
Đột nhiên thấy Thiên Minh im lặng như thể suy nghĩ điều gì rồi cười một mình, Hạ Vy lấy tay điểm nhẹ vào trán anh rồi nói:
“Này. Có gì mà anh vui vậy?”
Thiên Minh giật mình bừng tỉnh. Thì ra anh quá nóng lòng nên tưởng tượng ra
cảnh tỏ tình với Hạ Vy. Tốt nhất là giữ kín tình cảm trong lòng, chờ
ngày tóm gọn cô gái nhỏ.
Thiên Minh nhìn chiếc gối ôm hình quả chuối chia chiếc giường làm đôi liền cười thành tiếng. Anh cầm nó lên, đặt vào tay Hạ Vy:
“Tôi cũng có quãng thời gian khó khăn không kém gì mấy người bọn em.”
“Tôi hiểu hạnh phúc đơn giản là được ở bên người mình thương yêu. Không cần
làm chuyện gì to tát, chỉ cần ngồi yên lặng bên nhau đã rất vui rồi.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, cô nhìn Thiên Minh rồi nói:
“Lần này tại tôi mà anh quay lại đây. Cố gắng chờ tới tầm bốn, năm giờ sáng tôi sẽ giúp anh rời khỏi nơi này.”
“Mấy đứa trong nhà trọ không học quá được năm giờ đâu.”
Thiên Minh mỉm cười, bước xuống giường, chỉnh lại trang phục trên người.
“Em ngủ đi. Cho tôi mấy tờ giấy, bút và thước kẻ được không?”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Anh cần chúng làm gì chứ?”
Thiên Minh chỉ về phía chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ phòng Hạ Vy.
“Tự nhiên có cảm hứng sáng tác.”
Hạ Vy bước xuống giường, lấy những món đồ mà Thiên Minh yêu cầu đặt ngay
ngắn trên bàn. Cô cũng không dám ngả lưng lúc người khác còn ở trong
phòng.
Hạ Vy kéo chiếc bàn nhỏ
bên cạnh giá sách, đặt lên giường. Cô vốn cho rằng người ta yêu thích
ngọc trai bởi vẻ đẹp hoàn mỹ, tròn đầy nhưng đúng như Thiên Minh nói,
hạnh phúc chỉ giản đơn là được ở bên người mình thương, không cần làm
điều gì to tát. Nói vậy thì hạnh phúc của mỗi người đâu giống nhau.
Hạ Vy mỉm cười, vẽ ra thiết kế hoa tai Hạnh Phúc sử dụng ngọc trai tự
nhiên để tham dự cuộc thi mà Vân Anh nhắc tới. Ở đó mỗi viên ngọc
trai là một bản thể duy nhất với hình dạng đặc thù riêng.