Từ một đáp ứng nhỏ nhoi không ai xem trọng liên tục được cất nhắc cấp
bậc, hiện tại Tố Cẩm đã là một vương phi cao quý. Được ban thưởng đủ mọi ngọc ngà châu báu quý hiếm, dời đến cung Ninh Uyển, lại được đặc ân ra
vào tự do khu vườn Thượng Uyển nơi mà trước đi chỉ những người được
hoàng thượng cho phép mới được đi vào.
Khu vườn ấy ngày trước là
nơi nghỉ mát của tiểu hồ ly, từ ngày tiểu hồ ly mất tích nơi đó trở
thành nơi không phận sự cấm vào. Nhiều đặc ân như vậy khiến cho không
những các phi tần, tú nữ khác đem lòng đố kị với Tố Cẩm, đến các cung nữ khác sau lưng nàng cũng bắt đầu bàn tán.
“Nghe nói Hồng phi đêm qua lại được hoàng thượng ghé thăm đấy.”
‘Thật sao? Hồng phi này thật biết lấy lòng người khác, đến một người lãnh cảm như hoàng thượng cũng bị vương phi chinh phục, không chừng cái ghế
hoàng hậu bỏ trống bấy lâu sẽ thuộc về Hồng phi mất.”
“Còn phải nói sao? Được hoàng thượng sủng hạnh như vậy sẽ sớm mang long thai thôi.”
“Phải đây. Còn có tin đồn Hồng phi chính là hoa yêu chuyển thế nên mới làm hoàng thượng mê mệt.”
“Không đúng đâu. Ta lại nghĩ Hồng phi được sủng ái là do nàng ta có điểm gì đó giống với tiểu hồ ly bị thất lạc của bệ hạ. Nhớ khi đó khi tiểu hồ ly
bỏ đi bệ hạ ngày nào cũng không vui, mượn rượu giải sầu. Không thấy
vương phi tên gọi là Tố Cẩm nhưng lại được ban tặng danh hiệu là Hồng
phi sao?”
“Chung quy lại đều là yêu như nhau thôi.” - Một người đúng kết.
“thôi chúng ta mau đi làm việc không lại bị phạt hết cả đám thì nguy.” - Một
cung nữ khác lên tiếng thành công giải tán đám đông.
Tú Như hậm
hự khi nghe những lời thị phi kia nhưng nàng không tiện ra mặt dạy cho
đám người kia một bài học, vì chuyện này lần trước nàng đã bị chủ tử nhà mình khiển trách bắt hứa lần sau không được tái phạm. Những người kia
trước mặt Tố Cẩm thì ra sức lấy lòng, nhận về không ít lợi tức sau lưng
nàng lại mắng nàng là yêu tinh này yêu tinh nọ. Thật đúng là lưỡi không
xương nhiều đường lắt léo mà.
Đem bộ mặt hằn hộc trở về cung Ninh Uyển, Tố Cẩm đoán biết nàng ta có chuyện không vui bèn nắm tay hỏi:
“Sao lại có chuyện gì à? Là ai chọc em tức giận?” - Vừa nói nàng vừa bỏ
một cái bánh hạnh nhân vào miệng ăn một cách ngon lành.
“Còn ai
nữa chính là đám cung nữ chết tiệt ở nội đình đó nói người chính là hồ
yêu biến thành rồi gì là hoa yêu chuyển thế em nghe mà tức đến muốn thổ
huyết.”
“Có gì đâu phải tức giận đây đâu phải lần đầu em nghe
những lời này. Họ nói cứ kệ miệng họ.” - Bỗng sắc mặt của nàng trở nên
ngưng trọng, hỏi: “Rồi em có ra tay dạy dỗ họ không đó?”
“Không. Em nào dám trái lệnh vương phi chứ?” - Tú Như khuôn mặt vẫn phụng phịu.
Tố Cẩm bấy giờ mặt mới giãn ra, đưa đến cho nha hoàng của mình một cái
bánh trên dĩa, dỗ dành: “Vậy mới tốt chứ. Thưởng cho em nè.”
Tú
Như lúc này mới kinh ngạc nhận ra, trong phòng vậy mà có bánh, nàng nhớ
đâu có đem bánh về đây đâu, vội vàng hỏi lại: “Cái này từ đâu vương phi
có.”
Tố cẩm thờ ơ trả lời, tay không ngừng bốc bánh cho vào miệng: “Khi nảy Lệ phi ghé qua thăm hỏi có mang cho ta một ít điểm tâm.”
Vội giật lại cái bánh trên tay của chủ tử, Tú Như lo lắng hỏi: “Vương phi không được ăn. Người đã ăn bao nhiêu cái rồi.”
Tố Như bị hành động của nàng ta doạ cho kinh sợ, mặt tái đi, năm ngón tay đưa lên: “Có vấn đề gì sao?” - Nàng nhỏ giọng hỏi.
Tú Như chau mày nhăn mặt: “Người thật là đồ từ cung các phi tần khác mang
qua mà người cũng dám ăn. Nhỡ họ bỏ độc hại người thì sao?”
“Không nguy hiểm thế chứ?”
“Dò sông dò biển dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người. Vương phi của
tôi ơi, người có biết hiện tại người chính là cây kim trong mắt của các
phi tầng trong cung không hả?”
Tố cẩm còn chưa kịp phản bác thì đã có tiếng nói quen thuộc vang lên: “Là ai to gan dám hạ độc vương phi của ta?”
Nhìn thấy người đến là hoàng thượng, hai nữ tử kia không ai bảo ai thi nhau hành lễ:
“Bệ hạ.” - Tố Cẩm.
“Tham kiến hoàng thượng.” - Tú Như.
“Bình thân cả đi.” - Chàng xua tay, lại truy hỏi: “Lúc nãy hai người đang nói chuyện gì?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là Tú Như lo lắng thái quá cho thần thiếp mà thôi.”
Biết vương phi của mình tâm tính hiền lành, chuyện hậu cung đấu đá không thể xem nhẹ, hoàng thượng quan tâm quay sang hỏi Tú Như, chàng không muốn
Tố Như gặp bất kỳ bất trắc gì vì sắp tới chàng phải đi xa một chuyến:
“Ngươi nói thật cho ta biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi lo lắng
như vậy.”
Đánh mắt nhìn về Tố Cẩm, nhận lại cái lắc đầu của nàng
ta, xong Tú Như vẫn nói rõ mọi chuyện: “Hôm nay, Lệ phi có lòng tốt mang điểm tâm qua thăm hỏi chủ tử nhà tiểu nữ, là tiểu nữ lo lắng bánh kia
có gì đó không sạch sẽ nên khuyên chủ tử không nên ăn.”
Biết điều Tú Như lo sợ không sai, chàng nhìn qua Tố Cẩm hỏi: “Nàng đã ăn chưa?”
Nàng đưa lên năm ngón tay: “Ăn từng này, không phải ta vẫn sống tốt sao?”
Ký đầu nàng một cái rõ đau, chàng mắng yêu: “Đúng là đồ tham ăn lỡ có độc thì sao?”
Nàng chu cái miệng nhỏ chưa kịp cãi lại đã nghe tiếng hoàng thượng cho mời
thái y. Nàng xua tay: “Không nghiêm trọng như vậy đâu không phải ta vẫn
ổn sao?”