Người mặc y phục sẫm màu len lẻn theo từng ngóc ngách của nơi Bắc viên rộng
rãi mà tìm kiếm, ánh mắt hắn rất nhanh lướt qua từng nơi ở một. Sau cùng dừng lại trên nơi ở của chính Lam Nương Thi, tên bên cạnh cũng vừa vặn
quay lại ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: " Triệu đại nhân, tại hạ đã tìm
khắp xung quanh nơi đây nhưng không thấy người"
Người kia phác ra một cử chỉ thất vọng lại khó chịu, chầm chậm quay người: "
Chắc chắn nàng ta chỉ ở quanh nơi Bắc Thanh viên này, ngày hôm đó sau
khi chúng ta rời đi có người nói đã nhìn thấy Tố Hương được một đám
người mặc y phục của thái giám trong cung tới đem đi"
Triệu Khâm Dực lặng lẽ rời đi, hắn tới đây để tìm Tố Hương, nhưng mà rốt cuộc vẫn không thấy tung tích nàng ta ở đâu, chỉ đành quay lại sảnh chính
lớn ở Thanh Chi thủy tạ lúc này đã đông nghịt người để thoát ra ngoài.
Tên theo bên cạnh hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp theo sau hắn rời đi
Bất Ý ở một bên thay ra bộ
hồng y diễm lệ, nàng nâng tay chạm lên đôi nhĩ trụy bên tai rủ xuống như dòng nước, tự mỉm cười. Bạch Nhan vừa trang điểm cho nàng, lại vừa lo
lắng cho vết thương của nàng sẽ vì điệu múa này mà nặng thêm. Nàng nhìn
ra sự lo lắng kia nên mới nhẹ nhàng hướng về phía Bạch Nhan trấn an
" Ngươi yên tâm, điệu múa này bổn cung sớm đã có chuẩn bị, vết thương sẽ
không sao đâu". Bất Ý vốn đã muốn nhảy một điệu này từ trận tuyết đầu
mùa rơi, bởi vào mỗi trận tuyết đầu mùa ở Tản Hoa, mẫu hậu cùng phụ
hoàng của nàng đều muốn xem một điệu múa này của nàng, mà Bất Ý sau khi
hòa thân tới đây cũng không còn nhảy múa tới điệu múa này nữa
Nàng khoác theo áo choàng, bước chậm ra phía bên ngoài trời tuyết đang rơi,
từng hạt từng hạt tuyết long lanh rơi xuống khẽ phủ lên vai áo của nàng. Tiếng nhạc ca nhè nhẹ cẩn mật vang lên, theo tấm áo choàng kia rơi
xuống một nhịp, ánh đèn lồng ở ngoài cũng được Bạch Nhan dặn dò mấy vị
cung nữ thả lên
Khung cảnh ngợp trời một màu tráng lệ, những hạt tuyết như những cánh hoa dịu dàng rơi
xuống nơi nữ nhân một thân hồng y uyển chuyển lại kiêu kỳ, điệu múa phút chốc thu lại tất cả tiếng ồn ào trầm trồ xen lẫn thán phục. Nàng xoay
người, nhẹ như đang lướt trên nền tuyết
Một cái quay đầu, một ánh mắt của nàng giống như đều đang kể lên nỗi khổ
tâm, theo thanh âm cùng những hạt tuyết kinh hồng tuyệt thế, trong chốc
lát khiến cho cả Ngôn Tận cùng Lạc Úy thoáng ngây ngẩn. Chén rượu trên
tay của Lạc Úy không biết đã hạ xuống mặt bàn tự bao giờ, cảm giác như
hắn được quay lại nơi Vãn Yên điện hoa rơi năm ấy
Thái Hậu gật gật đầu xem ra vô cùng thích thú, điệu múa này làm lòng người
dao động, cũng khiến cho mọi quần thần có mặt đều ngạc nhiên mà trầm trồ tán dương. Ngôn Tận đem một màn này họa vào trong mắt, ngây ngẩn mà
nhìn nữ nhân hắn yêu thương. Bấy lâu nay hắn cũng không hề hay biết,
Hoàng hậu của hắn lại có thể kiều diễm tới nhường này
Một nụ cười, một ánh mắt gợi lên bao nhiêu tình ý, làm lay chuyển cả tinh
vân. Điệu múa dần hòa vào với tuyết trắng, khiến cho bộ hồng y đỏ rực
nổi bật cả lên. Cho tới khi Bất Ý ngưng lại một giây, ánh mắt nhẹ nhàng
lướt qua Lạc Úy hướng lên phía Ngôn Tận, nàng nâng tay che đi nửa dung
nhan kiều diễm, điệu múa cũng ngưng lại
Tiếng nhạc dứt, những tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên khắp đại sảnh. Ngôn
Tận trực tiếp bước xuống đỡ lấy nàng, đem hoàng bào trên người hắn phủ
lên người của nàng: " Hoàng hậu của trẫm múa rất đẹp, trẫm trước đây
cũng chưa từng thấy qua một điệu múa nào đẹp tới vậy"
Lạc Úy mỉm cười, hắn cất giọng: " Trong bài Lạc Thần phú từng có xuất hiện
hai từ Kinh Hồng, chính là để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần phiên nhược
kinh hồng, uyển nhược du long. Hôm nay bổn vương đã tận mắt nhìn thấy
hai từ Kinh Hồng này ở trên điệu múa kia của Hoàng hậu, quả thật rất
đẹp"
Dã Thanh hướng về phía
Ngôn Tận thăm dò, lại trông thấy tâm tình của hắn dần trở nên không tốt. Nàng ta với về phía Nam Ảnh, Lạc Úy say rồi nên mới ăn nói như vậy, nếu là hắn bình thường chắc chắn lúc này cũng sẽ không lên tiếng. Ngôn Tận
nhìn về phía Lạc Úy, khóe miệng cong lên thành nụ cười
Hắn vòng tay qua eo nàng, trực tiếp đưa nàng lên trên ngồi cạnh hắn: " Hay cho hai từ Kinh Hồng của
Nhị Thân vương, trẫm cũng thấy điệu múa này của Hoàng hậu mỗi ánh mắt
mỗi cử chỉ đều làm trấn động cả tinh vân này, nhật nguyệt dường như đều
đã rơi cả xuống trước mắt. Vậy mời Nhị thân vương một ly rượu"
Bất Ý trong lòng có hơi hoảng hốt, vừa rồi khi nàng nhảy múa cũng chỉ hướng mắt về phía Ngôn Tận, mà trông dáng vẻ không tỉnh táo của Lạc Úy, nàng
chỉ đành nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nếu như truyện trước đây của nàng và Lạc Úy bị truyền ra ngoài, vậy thì người chịu thiệt cũng chỉ có một
mình nàng, hiện tại Lạc Úy nói như vậy đã khiến Ngôn Tận tâm tình đều
không tốt
Bất Ý biết Lạc Úy sẽ
không làm nàng khó xử, bảo toàn danh dự cho nàng thật tốt, nhưng mà kẻ
say thì không biết nói dối, hắn đã làm gì còn tỉnh táo để biết tiết chế
hay không tiết chế nữa. Mắt thấy Lạc Úy một hơi uống cạn chén rượu, Bất Ý sợ hắn sẽ lại gây chuyện, nên đã quay sang phía Ngôn Tận trấn tĩnh hắn
trước
" Hoàng thượng, thần
thiếp cảm thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, người cũng nên quay về
nghỉ ngơi rồi". Nàng cười với Ngôn Tận, hắn hướng mắt nhìn nữ nhân đang ở bên cạnh hắn, khóe miệng nở ra một nụ cười cứng ngắc, hắn còn chưa
ban thưởng cho nàng, nàng đã vội vàng muốn quay về nghỉ ngơi
Buổi yến kết thúc đem theo sự căng thẳng dâng lên. Ngôn Tận đưa nàng quay
về, hắn chầm chậm ngồi xuống ghế: " Hôm nay trẫm đã được mở mang tầm
mắt, điệu múa Vũ Nguyệt trên tuyết này không ngờ lại có thể đẹp tới kinh hồng tuyệt vũ. Bất Ý, nàng nói xem một ánh mắt của nàng lại có thể
khiến cho Nhị thân vương tán thán tới như vậy"
Bất Ý ngây người nhìn Ngôn Tận, hắn đây là đang muốn chất vấn nàng, nhưng
mà vốn nàng cũng không ngờ tới Lạc Úy uống tới mức say rồi chọc giận
Ngôn Tận. Nàng nhìn dáng vẻ trước mắt, trong lòng cũng có một chút vui
mừng. Nếu hắn chất vấn nàng như vậy, cũng chính là hắn thật sự yêu nàng, Bất Ý bật cười nhìn hắn
"
Hoàng thượng, người đang lo lắng điều gì vậy? Điệu múa Vũ Nguyệt này vốn chính là của thần thiếp dành cho người kia mà, có lẽ là do Ngọc tửu tối nay quá nặng nên Nhị thân vương mới nói như vậy, người đừng tức giận sẽ ảnh hưởng tới long thể". Nàng nhẹ giọng dỗ dành hắn như dỗ ngọt trẻ
con, Ngôn Tận đưa mắt nhìn nàng, bỗng nhiên lại đứng dậy ôm lấy hai vai
nàng
Hắn nhìn nàng hồi lâu,
Ngôn Tận cảm thấy vô cùng sợ hãi nếu như Bất Ý thay đổi tình cảm không
còn yêu hắn, dù sao Lạc Úy cũng là chấp niệm lớn nhất trong lòng của
nàng, không phải hắn không hiểu cũng không phải không biết, nếu như ngay lúc này đây nàng thay đổi thì hắn sẽ mất nàng mãi mãi. Ngôn Tận không
hiểu rõ bản thân có thật sự yêu nàng hay không, nhưng hắn không muốn
nàng thuộc về một người không phải hắn, càng sợ hắn sẽ đánh mất nàng
" Bất Ý, trẫm có một chuyện này muốn hỏi nàng". Ngôn Tận gạt hết tất thảy suy nghĩ trong đầu, hắn hiện tại không cần biết bản thân có tình cảm
với nàng hay không, hắn chỉ cần giữ nàng ở lại bên cạnh hắn, muốn mãi
mãi buộc hắn với nàng vào nhau. Bất Ý nghe hắn nói, chầm chậm gật đầu
Ngôn Tận lúc này siết lấy hai vai nàng, lại nhìn trực diện vào đôi đồng tử
long lanh kia: " Bất Ý, nàng có thật sự yêu trẫm không?"