Trên đường đi vào chính sảnh, Nghiêm Cẩn nhìn chung quanh, âm thầm tặc lưỡi.
Phủ Dư Quý Quận chúa, hôm nay có bao nhiêu xa hoa giàu có, tuyệt đối phô bày ra hết!
Khắp hành lang treo lồng đèn đỏ bằng lụa Tương Vân của phương Nam, thêu họa
tiết mây ngũ sắc, tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ. Dưới đuôi mỗi cái
đèn còn treo một hạt châu bằng lưu ly to bằng cái trứng cút, dưới ánh
nắng lấp lánh màu sắc lóa mắt, xa xỉ vô cùng.
Tuy nói, trời đang
vào đông, nhưng Phủ quận chúa lại chẳng hiếm lạ kỳ hoa dị thảo. Cây cối
trưng bày sắp xếp tinh tế, đều là nhất phẩm tinh hoa thu thập từ nhiều
nơi. Tùy tiện chọn một chậu cây đều có giá trị liên thành.
Hai
viện lớn nhất đối diện nhau chỉ cách một cái sân. Một bên là tiếp quan
lại, một bên là tiếp thương nhân. Tất cả nô tì, gia đinh phục vụ đều nề
nếp quy củ không thể bắt bẻ được.
Cả phủ đều được đốt than sưởi
ấm áp như mùa xuân. Trong cả hai viện, đồ đạc được sử dụng để tiếp khách xa hoa làm cho con người ta phải trợn mắt.
Vải phủ bàn ghế là
gấm Hải Yên thượng đẳng của Tây Phủ, tất cả đều thêu hoa văn chữ Phúc.
Tách trà, ấm trà, chén bát đều là đồ sứ của Thuận An, Đông phủ, hoàn
toàn là đồ được đặt hàng làm riêng, có hoa văn và ký hiệu riêng của Phủ
Quận chúa. Trà phục vụ là Chân Hoài trà, loại trà đứng nhất về giá và
khó mua được nhất của Nam phủ.
Nghiêm Cẩn thẩn thờ đến đại sảnh, Minh Châu thướt tha đi đến, nhẹ nhàng chào hỏi.
- Nghiêm đại nhân mạnh khỏe!
Nghiêm Cẩn cũng cười đáp lại cô nương xinh đẹp trước mắt.
- Quận chúa mạnh khỏe!
Minh Châu dẫn hắn vào ghế ngồi, tự tay rót trà cho hắn. Hắn nhận lấy trà, ra vẻ than thở, trêu chọc nàng.
- Hôm nay, Quận chúa đã cho tại hạ phải mở mắt mà nhìn. Quả nhiên, Dư Quý Quận chúa phú khả địch quốc là nói thật.
Minh Châu vẫn ung dung cười.
- Nghiêm đại nhân nói sai rồi, Dư Quý Quận chúa không giàu, Yến gia mới là phú gia nhiều đời.
Nói chưa dứt lời, đã nghe tiếng Hạ Quả.
- Tiểu thư! Hoắc tướng quân đến!
Minh Châu gật đầu với Nghiêm Cẩn, rồi bước đến cửa sảnh tiếp Hoắc Dương.
Hoắc Dương nhìn nàng, đã nhẹ nhàng đi nhiều. Hắn nhếch môi cười nhẹ, chào hỏi nàng
- Lần đầu mở tiệc, không khỏi sai sót, mong Trấn Quốc Tướng quân không chê cười.
Nói rồi, liền dẫn Hoắc Dương vào ngồi cùng bàn với Tề Hoành.
Hai con người này, nhìn thấy nhau, bầu không khí liền trở nên có chút kỳ dị.
Nghiêm Cẩn cười như hồ ly, chắp tay vái chào.
- Hoắc Tướng Quân mạnh khỏe! Hôm nay Hoắc tướng quân có vẻ tâm trạng không tệ!
Hoắc Dương không cười, chỉ liếc nhìn Nghiêm Cẩn rồi chào lại.
- Nghiêm Thượng thư mạnh khỏe! Nghiêm Thượng thư hôm nay đến sớm như vậy, chắc là dạo này Công bộ không bận rộn nhiều.
Minh Châu yên lặng rót trà, từ chối liên quan.
Một hồi sau, Thánh thượng kính mến cũng đến. Minh Châu cười toe toét, đến trước mặt hoàng đế làm ra vẻ xu nịnh.
- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Vĩnh Khánh đế cười to.
- Quận chúa miễn lễ!
Minh Châu cười đến híp cả mắt, nịnh nọt.
- Hoàng đế đại nhân bận rộn quốc sự, lại còn nể mặt ghé qua tệ phủ, thần cảm động không sao kể xiết!
Vĩnh Khánh đế tự nhiên ngồi vào bàn, phẩy quạt, ra vẻ ghét bỏ.
- Muội thôi đi! Ở đây cũng không có người ngoài, đừng có làm ta nổi da gà!
Một lát sau nữa, Tề Hoành đến, Minh Châu vẫn cười điềm tĩnh chào hỏi.
- Vĩnh An Hầu mạnh khỏe!
- Quận chúa mạnh khỏe!
Minh Châu tiếp đón Vĩnh Khánh đế và các vị tòng nhị phẩm trở lên ở chính
sảnh. Đôi lúc nàng cũng dành thời gian ra ngoài chào hỏi các quan khách
khác.
Các vị đại nhân khác do Xuân Hạnh cùng với Hộ Bộ thượng thư Dương đại nhân hỗ trợ tiếp đãi.
Các vị cáo mệnh phu nhân, mệnh phụ, tiểu thư được phục vụ ở Viện phía sau nơi nhìn ra hoa viên, do Tĩnh Thu chịu trách nhiệm.
Còn lại các vị thương nhân là do Hạ Quả cô nương chủ trì.
Mộc Đông phụ trách giám sát an ninh toàn phủ.
Suốt thời gian đầu tiệc, mọi việc xem như thuận lợi.
Tất cả mọi người đều hài lòng trước cung cách phục vụ và thức ăn; đồng thời cũng không ngừng cảm thán, Quận chúa không mở tiệc thì thôi, mở tiệc
một lần là làm cho bọn họ phải kinh sợ trước sự hào nhoáng phô trương
này.
Phía hậu viện nhìn ra hoa viên, chư vị phu nhân đang ngồi
nói chuyện với nhau. Tĩnh Thu đang ở một bên giới thiệu với các vị tiểu
thư một số loại áo choàng, túi thơm, khăn tay từ mấy loại vải quý mới
được du nhập từ phủ khác về.
Trong phòng đốt sưởi ấm áp. Bánh
ngọt của phủ Quận chúa do đệ nhất trù sư Kinh đô làm, không thể chê
được. Giữa viện còn có một ban nhạc đang tấu nhạc, không khí vô cùng hài hòa, tao nhã.
Phu nhân nhà Binh bộ thượng thư – Lê phu nhân vui vẻ lên tiếng.
- Phủ Quận chúa quả nhiên danh bất hư truyền. Không chỉ xa hoa lộng lẫy,
mà kẻ hầu người hạ cũng quy củ vô cùng, không chê vào đâu được!
Ngồi kế bên là Phu nhân của Lễ bộ thượng thư đại nhân – Hạ đại nhân, cũng vui vẻ tiếp lời.
- Đâu chỉ kẻ hầu người hạ! Ta xem bốn vị tiểu thư mới được nhận làm nghĩa nữ của Yến phủ, ai ai cũng là nhân trung long phượng.
Tĩnh Thu tiểu thư mới bao nhiêu tuổi? Chỉ lớn hơn Giai Oánh nhà ta có một
tuổi, mà cô nương nhà người ta đã ra dáng một chưởng sự, tiếp đón khách
khứa đâu vào đấy, quán xuyến mọi việc chu toàn. Nếu ta có con trai, ta
nhất định không bỏ qua cô nương tốt như vậy a!
Tức thời mọi người đều mỉm cười, gật đầu tán đồng.
Hộ bộ thượng thư phu nhân – Dương phu nhân cũng lên tiếng.
- Dương Nhạc nhà ta năm nay cũng đã hai mươi ba. Nếu có thể, ta thật sự
rất muốn hỏi xin Quận chúa gả cho nhà ta một trong số các cô nương! Cả
bốn cô nương đều là người giỏi giang xinh đẹp, chỉ sợ quận chúa chướng
mắt hài tử nhà ta văn nhược thư sinh.
Nói xong, nhận được một một tràn chê cười của các vị còn lại.
Ngoài Hoắc Tướng quân, Công bộ Thượng thư và Vĩnh An Hầu, thì Dương Nhạc cũng được xem là thiếu niên anh tài. Tuy tính cách có hơi hiền lành, nhưng
mà là con trai trưởng nhà Hộ bộ Thượng thư, tiền đồ xán lạn. Các cô
nương còn đang xếp hàng mong được lọt vào mắt xanh của chàng ta, chứ
đừng nói tới chuyện chê bai.
- Cho dù có xinh đẹp đến đâu, tài giỏi đến cỡ nào thì cũng chỉ là nô tì của người ta! Có cái gì mà đáng tự hào chứ!
Người vừa lên tiếng là Tề Hầu phủ - Tề Nhị phu nhân.
Từ lúc vào phủ, Tề Nhị phu nhân nhìn thấy Xuân Hạnh cao quý xinh đẹp, đã
nảy sinh ghen tức trong lòng. Phủ quận chúa lớn như vậy, xa hoa lộng lẫy như vậy, vậy mà mặc Xuân Hạnh chỉ tay năm ngón, hô mưa gọi gió; chẳng
hiểu Minh Châu Quận chúa đang làm cái quái gì!
Giờ bà ta ngồi
đây, nghe các vị cáo mệnh phu nhân khen ngợi các vị cô nương, tất nhiên
là không chịu nổi. Bà ta vừa cất giọng the thé lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta.
Ngay cả các vị tiểu thư bên kia cũng bị kinh động, nhìn sang.
Dương phu nhân là người đầu tiên lên tiếng đáp trả.
- Tề Nhị phu nhân! Hôm nay là việc vui của Phủ quận chúa, phu nhân ăn nói nên cẩn trọng.
Tề Nhị phu nhân lấy quạt che miệng, cười giả lả.
- Ây da! Ta cũng đâu có nói gì sai! Xuân Hạnh đó, sớm sẽ gả cho Tề Hoành
nhà chúng tôi làm quý thiếp. Dù là nữ quan thì sao? Tài giỏi xinh đẹp
thì thế nào? Kết cuộc cũng phải đi làm thiếp cho người ta! Hạ tiện!
Một số vị phu nhân lập tức nhíu mày, một số còn lại, hoặc là mắt tròn mắt
dẹt nghe ngóng, một số vẫn thản nhiên, tỏ vẻ không liên quan.