Tống Kỳ Nam nhận ra rằng Lam Y Nhu dường như rất cô độc, thế giới xung quanh y ngoài trừ vị trí thái tử và nhưng người thân của y ra cùng với Doãn
Ngôn thì Lam Y Nhu không có nổi một người bằng hữu thật sự, vậy những
năm qua y đã như thế nào giữa hoàng cung hoa lệ này
Quả thật mà nói Lam Y Nhu suốt những năm qua ngoài hai người là tỷ tỷ y và
Doãn Ngôn ra y chưa từng có một người bằng hữu thật sự, mặc dù Lam Phong thường xuyên cho vài vị công tử tiểu thư của các nhà quan lại vào cung
muốn để y kết giao nhưng tất cả đều không có một ai có thể làm bạn với y được, người thì nói y bệnh tật yếu đuối, kẻ thì nhìn y bằng ánh mắt
muốn ăn tươi nuốt sống y, nếu không e dè thân phận thái tử của y chắc
chắn sẽ thẳng thừng mà nói ra, nhưng Lam Y Nhu tự hiểu những việc đó cho nên y đã nói không cần bằng hữu nữa y chỉ cần phụ hoàng và phụ thân
cùng tỷ tỷ mà thôi
Lúc này
Ngôn Tuấn Hàn cũng đến thấy Tống Kỳ Nam đang suy tư cho nên cũng không
muốn làm phiền mà bước vào bên trong cùng với Lam Y Nhu và Doãn Ngôn
Cả ba người cùng nhau bàn bạc đến khi tận lúc trời đã tối thì Ngôn Tuấn
Hàn mới trở về cung của mình để nghỉ ngơi, Doãn Ngôn thì ôm hết những
tấu chương mà Lam Y Nhu chưa phê duyệt xong mang về giúp y phê duyệt
“Đệ không cần phải lao lực như vậy, vẫn nên có thời gian quan tâm hai tiểu
hai tử nếu không chúng sẽ tủi thân vì không được phụ thân yêu thương
đấy”
Lam Y Nhu rốt cuộc cũng đồng ý để Doãn Ngôn mang tấu chương đi sau đó bản thân y cũng đến chỗ hai tiểu hai tử
Tống Kỳ Nam lúc này đang chơi đùa cùng hai tiểu hai tử, chúng vui vẻ cười
khi nhìn thấy Tống Kỳ Nam, thời gian qua Tống Kỳ Nam mỗi ngày đều lấy
lòng hai tiểu hải tử, hắn hiết trẻ nhỏ rất bám phụ thân, chỉ cần thân
thiết với chúng mỗi ngày chắc chắn chúng sẽ quen với bản thân mình sau
đó nhìn thấy mình liền vui vẻ để được bế chứ không khóc oé lên
Lam Y Nhu quan sát Tống Kỳ Nam cùng hai hài tử, bản thân y sinh hai hài tử
nhưng lại không có nhiều thời gian ở cùng chúng trong lòng có chút buồn, nhìn Tống Kỳ Nam cùng hai hài tử vui vẻ như vậy Lam Y Nhu chỉ thở dài
sau đó rời đi nhưng y chưa kịp rời đi thì Tống Kỳ Nam đã nhận ra y đến
liền lên tiếng
“Điện hạ, ngươi đến sao, hài tử chúng nhớ ngươi đấy”
Nói rồi Tống Kỳ Nam liền bế cả hai đi đến trước mặt y, vừa nhìn thấy Lam Y
Nhu cả hai đứa trẻ đều muốn quơ quơ tay muốn được bế, Lam Y Nhu thấy vậy liền cười một nụ cười thật vui vẻ khiến Tống Kỳ Nam bất ngờ, hắn đã lâu chưa thấy y cười vui như vậy, lần y cười vui nhất là khi hắn đưa y ra
sau núi nơi có một đoạn hồ nhỏ đó
Lam Y Nhu bế cả hai tiểu hài tử vào lòng mà ôm lấy, bên ngoài tuyết lớn
khiến y rùng mình một cái, Tống Kỳ Nam tinh ý nhận ra được liền kéo y
vào bên trong còn cả vào lòng của mình mà ôm lấy, Lam Y Nhu đang vui vẻ
cho nên cũng không để tâm nhưng Tống Kỳ Nam đối với cái ôm này vô cùng
hạnh phúc, hắn đã muốn ôm lấy y từ lâu nhưng hắn sợ là sợ y sẽ đẩy hắn
ra sẽ lại mắng hắn đuổi hắn, hắn chỉ đành nhìn y từ phía xa mà thôi
Được một lúc sau Lam Y Nhu cũng cảm thấy thân người có chút nóng liền lên tiếng
“Ngươi có thể buông ta ra được chứ”
Tống Kỳ Nam lưu luyến nhưng vẫn buông tay, Lam Y Nhu sau đó liền bế hai hài
tử về giường mà đặt chúng nằm xuống, bản thân ngồi một bên cưng nựng cả
hai, quả thật hai hài tử rất hiểu chuyện không bám lấy y mỗi ngày mà đòi y bế cũng không quấy khóc vào buổi tối để tránh bị người khác nghi ngờ, chính vì vậy mà đến tận bây giờ không ai nghi ngờ được ở trong hoàng
cung lại xuất hiện thêm hai tiểu điện hạ nữa
Tống Kỳ Nam quan sát Lam Y Nhu cùng hai tiểu hài tử lòng hắn liền vui vẻ,
quyết tâm sẽ bảo vệ cả ba người bình an cho dù Lam Y Nhu có chấp nhận
hắn cũng được không chấp nhận cũng được chỉ cần nhìn cả ba bình an hắn
đã an lòng rồi
Đợi đến khi hai hài tử hoàn toàn ngủ Lam Y Nhu mới trở về tẩm cung của mình, bên ngoài
tuyết rơi lớn, y lại không mang theo áo choàng, Tống Kỳ Nam thấy vậy
liền lấy áo choàng của bản thân khoác lên người Lam Y Nhu, y có hơi bất
ngờ nhưng lại không né tránh
“Ngươi ở lại cùng chúng đi, ta tự mình trở về được”
Tống Kỳ Nam lưỡng lự nhưng sau đó cũng phải tuân lệnh mà làm
Lam Y Nhu trở về tẩm cung, dọc theo đoạn đường y thế nhưng nhìn thấy ma ma
của cả hai tiểu hài tử đang đi theo một hướng khác, nghi ngờ y liền bám
theo sau, thấy vị ma ma kia thế nhưng lại lén lút ra khỏi cung của y
hướng đi đến ngự hoa viên, Lam Y Nhu nhíu mày, định toang bước theo thì
một bóng dáng xuất hiện trước mặt y, là Lan Địch A Hoài, hắn làm gì ở
đây
Vốn dĩ Lan Địch A Hoài
muốn ra ngoài ngắm tuyết nhưng không ngờ lại gặp Lam Y Nhu ở đây, thấy
có cơ hội y liền tiếp cận Lam Y Nhu
“Thái tử điện hạ trời đã tối người còn đi đâu vậy”
Lam Y Nhu nhìn Lan Địch A Hoài sau đó cũng đáp lại
“Câu này là ta nên hỏi, Thái tử Tây quốc tại sao lại ở đây, trời tối vậy người ở nơi này làm gì”
Lan Địch A Hoài cười nhẹ sau đó nói
“Ta đương nhiên là ở đây ngắm tuyết, nghe các cung nữ thái giám bảo nơi này là chỗ ngắm tuyết đẹp nhất hoàng cung này”
Lam Y Nhu nửa tin nửa ngờ vì thật sự nơi này là nơi ngắm tuyết đẹp nhất cả
hoàng cung, Lan Địch A Hoài muốn ngắm tuyết tìm đến đây cũng không có gì lạ, nhưng đêm hôm ai lại đi ngắm tuyết cơ chứ
Thật sự Lan Địch A Hoài là muốn ngắm tuyết, chỉ là ban ngày vì sợ người khác nhìn thấy bản thân như trẻ nhỏ mà đùa tuyết sợ mất mặt cho nên ban đêm y mới lẻn đến đây mà lấy tuyết đắp người tuyết, mặc dù đắp thế nào cũng
không ra được người tuyết
Đúng lúc này ở phía xa dường như vì sự có mặt của cả hai người mà phát hiện
ra liền tấn công về phía của cả hai, Lan Địch A Hoài nhanh nhạy phát
hiện cũng kéo cả Lam Y Nhu sang một bên tránh ám khí, mặc dù y không
thích Lam Y Nhu muốn hãm hại Lam Y Nhu nhưng y tuyệt đối không muốn kẻ
khác cướp mất con mồi của mình
Lúc này vị ma ma kia đột nhiên tấn công về phía cả hai, lúc này Lam Y Nhu
mới nhận ra đây không phải khuôn mặt của vị ma ma chăm sóc cả hai hài tử trong lòng bất giác nổi lên điểm không đúng