Lục Thừa thấy Yên Khánh im lặng liền không mấy vui vẻ, không phải hắn muốn
nhốt Yên Khánh, không phải hắn muốn Yên Khánh ngư bây giờ, chỉ là lúc
nhìn thấy Yên Khánh nhìn Yên Hương trong lòng hắn liền có linh cảm chỉ
cần để Yên Khánh gặp lại Yên Hương, Yên Khánh sẽ rời khỏi hắn, sẽ đi
theo Yên Hương đến lúc đó hắn sẽ không được nhìn thấy Yên Khánh nữa
“Đợi giáo chủ trở về ta liền xin người cho phép ta tổ chức hôn lễ, như vậy
ngươi sẽ trở thành ngưởi của ta có phải không Yên nhi”
Yên Khánh quay sang nhìn Lục Thừa ánh mắt đầy đau khổ
“Tại sao phải như vậy, rõ ràng ngươi biết ta đối với người không hề có tình
cảm, tại sao ép buộc ta như vậy, ta muốn gặp lại tỷ tỷ thôi mà”
“Ngươi gặp lại tỷ tỷ liền sẽ rời bỏ ta, sẽ không bên cạnh ta nữa, từ khi nhìn
thấy ngươi ta đã biết ta nhất định phải có được ngươi, mọi thứ xung
quanh ta đều là chém giết, hãm hại nhưng khi nhìn thấy ngươi, khi giáo
chủ giao ngươi cho ta dạy bảo ta liền bị sự ngây thơ của ngươi làm cho
say mê, Yên nhi ta thật lòng với ngươi, ngươi hướng về ta có được hay
không, chỉ một chút”
Lục Thừa
nói, trong mắt hắn toàn là bi thương, hắn biết Yên Khánh không thích
mình, càng không hiểu tình cảm nam nhân, Lục Thừa trước giờ cũng không
thích nam nhân, nhưng riêng Yên Khánh khiến cho thế giới nhàm chán của
hắn có thêm màu sắc mà thôi chỉ có Yên Khánh khiến cho hắn lần đầu giám
kháng lệnh của giáo chủ người mà hắn luôn tôn thờ và trung thành tuyệt
đối
Trở lại với chỗ Lam Y Nhu, bây giờ đã là nửa đêm, lúc này Tống Kỳ Nam mới âm thầm mà trở về cung
của Lam Y Nhu, lần trước Lam Y Nhu đã nổi giận mắng chửi hắn vô cùng,
hắn đương nhiên biết y sẽ không muốn nhìn thấy mặt hắn một thời gian cho nên liền tránh đi nhưng vẫn âm thầm bảo vệ y, hằng đêm đều đợi y ngủ
say liền giúp y châm cứu bắt mạch, điều dưỡng lại thân thể
Có lẻ Lam Y Nhu không nhận ra nhưng hương hằng đêm giúp y có thể an giấc
đều là do Tống Kỳ Nam một tay điều chế, hơn nữa còn là hương liệu rất
quý, Tống Kỳ Nam phải nhờ bằng hữu ở Bình Thiên quốc gửi đến, để cho Lam Y Nhu có được những giấc ngủ bình an hằng đêm mà hắn mỗi ngày chỉ nghỉ
ngơi hai canh giờ
Tống Kỳ Nam
của hiện tại đã mất đi vẻ anh tuấn như xưa, nếu bây giờ Triệu Quách nhìn thấy e rằng sẽ cười nhạo hắn, vẻ mặt thiếu nghỉ ngơi của hắn nếu nhìn
kỹ sẽ nhận ra người này là nghỉ ngơi không đủ đi, nhưng hắn mặc kệ chỉ
cần bảo vệ hài tử và Lam Y Nhu bình an là được
Từ khi Lan Địch A Hoài ở đây Tống Kỳ Nam luôn luôn đề phòng trước sau, lúc nào trong người cũng mang theo rất nhiều đan dược phòng khi bất trắc,
hơn nữa khi biết được Lan Địch A Hoài là một kẻ chuyên dùng độc hại
người hắn càng đề phòng hơn
Sau khi quan sát Lam Y Nhu an toàn, Tống Kỳ Nam liền đến chỗ của hai tiểu
hài tử, hai đứa trẻ này rất ngoan, nhìn xem hài tử người khác đêm đêm
đều khóc lớn làm phiền, hai đứa như vậy mà ngoan ngoãn ngủ, sau khi kiểm tra cả hai bình an, Tống Kỳ Nam liền phát hiện một chuyện, ma ma chăm
sóc cả hai thế nhưng lại biến mất, bình thường nếu không phải Yên Hương
cũng là ma ma đêm ở lại canh chừng chúng, nhưng hôm nay ma ma cư nhiên
biến mất, Tống Kỳ Nam liền lo lắng, nhưng việc này để sau, đêm nay hắn
sẽ ở lại đây bảo vệ hai hài tử
Ở một nơi khác, tiểu thái giám thành công đánh ngất ma ma đem đến chỗ một người
Lan Địch A Hoài đang ngồi trên giường, cả người dựa vào thành giường, ung dung nhìn người đã ngất phía dưới
Lan Địch A Hoài đương nhiên không ngốc đến mức không nghi ngờ, thời gian
qua y âm thầm điều tra lẫn sai người trà trộn, nhưng quả thật ra vào
cung điện của Lam Y Nhu vô cùng khó khăn, hơn nữa số lượng cung nữ thái
giám của một thái tử cư nhiên lại ít như vậy sao, đương nhiên điểm này
rất đáng ngờ vì ngay cả y một mình y đã có hơn hai mươi người hầu hạ,
vậy tại sao Lam Y Nhu lại không để nhiều người quanh mình
Hơn thế mỗi người ra vào đều phải có lệnh nếu không có lệnh nữa bước cũng không vào được cung điện này
Lan Địch A Hoài khó khăn lắm mất nhiều thời gian mới có thể thấy được dường như trong đám cung nữ thái giám ra vào có một người tuổi trạc trạc, nếu theo như tiểu thái giám bên cạnh nói người đó giống như ma ma chăm sóc
trẻ em, Lan Địch A Hoài nghĩ lại lần trước Lam Y Nhu chọn những món cống phẩm có vài món dành cho trẻ em chơi, nghĩ đến đây y liền lên kế hoạch
bắt được người này mang đến tra hỏi, chỉ cần xác nhận đúng như y nghĩ
thì lần này liền có cách nắm được điểm yếu của Lam Y Nhu
Nhìn người dưới đất từ từ tỉnh lại Lan Địch A Hoài nhếch mép cười
“Tỉnh rồi sao, tỉnh rồi thì mau chóng trả lời câu hỏi của bổn thái tử, nếu không e rằng cái mạng ngươi cũng không còn”
Ma ma nghe vậy có chút lo sợ, lúc nãy đang chăm hai vị điện hạ, nhìn thấy
Tống cận vệ đến liền hiểu ý mà lui ra ngoài để người ở cùng hai vị điện
hạ nhưng lui ra ngoài vừa đi đến một gõ tối liền bị người đánh ngất khi
tỉnh lại liền thấy mình ở một chỗ lạ lẫm, trước mặt là một người có dung mạo xinh đẹp vài phần giống thái tử điện hạ, nhưng người này nhìn vô
cùng nham hiểm
“Mau trả lời cho ta, nếu không ta liền giết ngươi, à mà giết ngươi quá dễ hay là ta khiến ngươi đau đớn không bằng chết nhỉ”
Lan Địch A Hoài tay mân mê viên ngọc trong tay nói
“Nô tài không biết gì hết, thật sự không biết gì hết xin đại nhân tha cho nồ tì một mạng sống”
Lan Địch A Hoài liền cười lớn
“Nực cười không biết gì hết, ngươi ở trong cung điện của y lại bảo không
biết gì, ta biết rõ ngươi là ma ma chăm sóc hài tử, nhưng Lam Y Nhu hắn
đã lớn như vậy cũng cần ma ma chăm sóc hay sao, nói xem rốt cuộc ngươi
chăm sóc cho ai”
Ma ma liền sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết không nói, khi bước vào đã sớm được Yên cô
nương căn dặn cho dù có bất cứ việc gì cũng không được khai ra hai tiểu
điện hạ nếu có gì bất trắc cả nhà sẽ không gánh nỗi, hơn hết ở trong
cung thái tử lại đối xử vô cùng tốt bà đương nhiên sẽ không khai ra
“Ngoan cố như vậy sao, mà cũng không sao nhìn ngươi nét mặt biểu lộ rõ như vậy ta liền có thể đoán ra, sớm đã nghe được lời đồn Thịnh Hà quốc có song
nhi, đặc biệt là trong hoàng thất, xem ra không đơn giản chỉ là lời đồn”