Lúc này ở Tây quốc, Lan Địch A Hoài đang ngồi trên vị trí thái tử nhàm chán mà nhìn xuống bên dưới mấy mĩ nhân đang ca múa, một chút hứng thú cũng
chẳng có
Đột nhiên nghĩ đến
người bản thân đang nhớ mong Lan Địch A Hoài liền nghĩ muốn đến tìm
người nhưng nghĩ đến người kia chán ghét mình liền mất hết tâm trạng
“Lui xuống hết đi”
Y quát to, thái giám bên cạnh thấy thái tử nổi giận liền quỳ xuống
“Thái tử điện hạ người không hài lòng mấy vũ cơ kia sao”
“Ngươi còn hỏi sao, người nào người nấy đều xấu như vậy không hợp khẩu vị của
ta, nói xem có ai đẹp bằng người kia không cơ chứ”
Lan Địch A Hoài nói, tiểu thái giám nghe vậy liền đau đầu a, một lần thái
tử đến Thịnh Hà quốc vô tình gặp nam nhân kia thế là từ khi trở về đều
nhớ mong nam nhân kia, đối với người ai cũng không vừa mắt, từ trước
tình tính thái tử đã ngang ngược từ khi trở về liền ngang ngược gấp vạn
phần thật khiến hoàng cung đau đầu
“Quyết định rồi, chúng ta đến Thịnh Hà quốc, lần này ta nhất định mang người kia về nhất định sẽ được”
Nghĩ là làm Lan Địch A Hoài liền ra lệnh cho tiểu thái giám chuẩn bị tất cả, lần này đên Thịnh Hà quốc một chuyến, không mang người trở về liền
không về Tây quốc nữa
Lúc này ở Thịnh Hà quốc Doãn Ngôn đột nhiên cảm thấy sắ tới có chuyện không lành
xảy ra nhưng hắn cho là bản thân quá nhạy cảm quá mức rồi cho nên bỏ
qua, toàn tâm lo chuyện củ Lam Y Nhu
Lúc này Tống Kỳ Nam ở bên ngoài tẩm cung của Lam Y Nhu nhìn Yên Hương cứ
cách vài canh giờ lại bước ra bên ngoài với khuôn mặt lo lắng rốt cuộc
cũng không nhịn được liền hỏi
“Y… thái tử xảy ra chuyện gì sao”
Yên Hương nghe Tống Kỳ Nam hỏi vậy liền muốn mắng người, chuyện gì sao
chuyện tốt của người a, cổ trùng trong người thái tử lại tái phát đau
đớn vô cùng a nhưng lại không cho nàng gọi thái y, vẫn bảo là ổn nhưng
người của người đã đổ đầy mồ hôi rồi
Nghĩ đến đây Yên Hương liền nhìn sang Tống Kỳ Nam, không phải người hạ cổ
trùng đang ở đây sao, nếu như vậy thì ai gieo tai hoạ thì người đó giải
quyết
Yên Hương không nghĩ
nhiều liền kéo tay Tống Kỳ Nam vào trong tẩm cung của Lam Y Nhu, Lam Y
Nhu lúc này ý thức đã không còn rõ ràng, không hề hay biết Tống Kỳ Nam
đang ở đây
“Giáo chủ a, chuyện tốt ngài ban cho thái tử điện hạ a”
Yên Hương nói, Tống Kỳ Nam đương nhiên biết, hắn lập tức lại bên giường
châm cứu cho y, tạm thời áp chế cổ trùng trong người Lam Y Nhu, Lam Y
Nhu lúc này mới có thể ổn định lại hơi thở nhưng y đã quá mệt nên không
mở mắt ra
“Mỗi lần cổ trùng phát tác y đều tự mình chịu đựng sao”
Tống Kỳ Nam hỏi, bàn tay vô thức nắm lấy tay y
“Thái tử không muốn người khác biết cho nên một mình chịu đựng”
Yên Hương nói
Tống Kỳ Nam nghe vậy liền đau lòng nhưng nhìn đến bụng y thì suy nghĩ đau
lòng liền thành suy nghĩ muốn mang người nhốt lại như trước đây, khiến y mang hài tử của mình, nhưng Tống Kỳ Nam biết nếu hắn làm như vậy Lam Y
Nhu sẽ càng chán ghét hắn hơn
Nhưng cứ nhìn thấy y và Doãn Ngôn thân mật hơn hết y thế mà lại mang hài tử
của người khác Tống Kỳ Nam liền cảm thấy lòng đau đớn vô cùng
Tống Kỳ Nam vẫn ngồi bên
giường ngìn ngắm Lam Y Nhu đến khi trời hừng sáng mới lặng lẽ ra ngoài,
Yên Hương cả đêm canh chừng bên ngoài đến mức nàng muốn gục xuống
“Cảm tạ ngươi Yên Hương”
Yên Hương đang gục xuống nghe được lời này từ Tống Kỳ Nam liền tỉnh táo hẳn ra, nàng cho rằng bản thân nghe nhằm liền ngước lên nhìn Tống Kỳ Nam,
chắc chắn người trước mặt là giáo chủ ma giáo chứ không phải người khác
“Người đừng cảm tạ ta, tỷ đệ bọn ta nợ người”
Yên Hương nói, thực chất nàng không nhận nỗi lời cảm tạ của Tống Kỳ Nam
Lúc này ở ma giáo, Lam Phong và Y Liên đi dạo xung quanh xem thử ma giáo so với trước đây thay đổi như thế nào, bước đến một gian phòng còn rất mới trong Thanh Yên các, gian phòng này dường như mới được xây lại thì
phải, tò mò cả hai liền bước vào bên trong
Nhìn cách bày trí gian phòng hai người có chút cảm thấy thân quen, gian
phòng bày trí đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có cảm giác cao quý vô cùng, xung quanh còn có treo vài bức hoạ, bút tích rất đẹp không thua gì so
với hài tử của bọn họ
Xem ra người vẽ bức hoạ là một nghệ nhân, nghĩ đến hài tử hai người lập tức nhìn lại nột lần nữa toàn bộ gian phòng
Cả hai người liền quay sang nhìn nhau, đây không phải cách bày trí của hài tử bọn họ sao, hơn hết mấy bức hoạ đều có chữ Y ở phía cuối, để ý thấy
đúng thật là bút tích của Lam Y Nhu, cả hai người đột nhiên nảy lên một
suy nghĩ trong đầu liền ngay lập tức đi tìm Tống Tịnh hỏi rõ, mong rằng
tất cả chỉ là bọn họ lầm
Nhưng làm sao có chuyện phụ thân không nhận ra bút tích hài nhi của mình,
nhất là khi Lam Y Nhu từ nhỏ đã được Lam Phong dạy viết chữ, hơn hết tài vẽ tranh cũng được truyền thừa từ Lam Phong mà ra, cả Thịnh Hà quốc này ngoài Lam Phong và Lam Y Nhu không có ai khi hoạ xong liền ghi một chữ Y thật lớn ở cuối bức tranh cả
Tống Tịnh đang ngồi lao chùi mấy món bảo vật bị tiếng đạp cửa của hai người
nào đó làm cho giật mình mà một chút nữa làm rơi cả bình hoa cổ mà hắn
vừa sưu tầm về được a
“Có chuyện gì mà hai người các người sáng sớm lại xông vào đây vậy”
Tống Tịnh hỏi
“Ta hỏi ngươi gian phòng vừa mới dựng lại kia trước đây là của ai ở”
Lam Phong hỏi với giọng điệu đầy gấp gáp
“Ta không biết, ta chỉ vừa trở về ma giáo chưa bao lâu, hai người các ngươi cũng biết ta sớm đi ngao du sơn thuỷ giao lại ma giáo cho hài tử của
mình rồi sao”
Tống Tịnh trả
lời, thật ra hắn cũng có nghe qua chuyện về người ở gian phòng đó từ chỗ Lục Thừa chỉ có điều là một nam sủng hắn không quan tâm mấy nhưng hắn
nào có biết người kia chính là bảo bối trong lòng của bằng hữu tốt đâu
chứ
“Ma giáo này là của ngươi
chuyện gì ngươi không biết hả, Tống Tịnh tốt nhất nói cho ta biết nếu
không chúng ta liền đánh một trận”
Lam Phong mất bình tĩnh mà quát, Y Liên thấy vậy liền lên tiếng khuyên bảo
“Phong, ngươi bình tĩnh một chút, Tống Tịnh thật ra gần một năm trước hài tử
của bọn ta bị người khác bắt mất không rõ tung tích, hôm nay bọn ta hiếu kỳ bước vào gian phòng kia liền nhìn thấy bút tích của y cho nên”
Tống Tịnh nghe đến đây ban đầu còn cho rằng không có việc gì nhưng nghe Y
Liên nói, Tống Tịnh liền cảm thấy có chuyện không lành rồi đây