“Sao vậy, nhìn thấy kế hoạch hành thích ta không thành liền lo lắng hay sao”
Y Nhu đương nhiên không biết Tống Kỳ Nam đã hiểu lầm y, đem y trở thành
người của chính giáo hơn hết còn hiểu rằng y muốn giết hắn, mặc dù Y Nhu căm ghét Tống Kỳ Nam nhưng vẫn là chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giết
người này cả
Y Nhu đau đớn mà nhăn mặt, hắn nắm tay y chặt như vậy dường như muốn bẻ gãy tay y
“Nhìn xem, một đám vô dụng như vậy muốn giết ta, quả thật xem thường ta”
Y Nhu nhìn từng ám vệ bị hạ liền lo lắng, ánh mắt ra hiệu cho bọn họ mau
rút lui, chỉ cần bẩm báo về cho phụ hoàng y là được đừng liều mạng nữa,
đám người liền hiểu ra nhưng bọn họ vẫn là không muốn bỏ lại y, hơn nữa
hoàng thượng đã có chỉ, chỉ cần nhìn thấy điện hạ cho dù là hoàn cảnh
nào cũng phải mang người trở về
“Lục Thừa giết hết bọn chúng một kẻ cũng không để sống”
Tống Kỳ Nam quát lớn hơn nữa còn bắt Y Nhu mở mặt thật to để nhìn thấy từng
người từng người bị giết, Y Nhu mặc dù sống trong hoàng cung, được hai
vị phụ thân từ nhỏ dạy bảo nhưng vẫn là chưa nhìn thấy giết chóc bao
giờ, bây giờ trước mặt nhìn thấy một màn này liền vô cùng sợ hãi hơn hết y càng cảm thấy sợ nam nhân này, hắn là ma quỷ, hắn đáng sợ vô cùng
đáng sợ, y còn cho rằng nam nhân này sẽ tốt nhưng y lại quên mất hắn là
giáo chủ ma giáo, ma giáo làm sao có người tốt chỉ có, y quả thật đã quá ngu ngốc
Hình ảnh cuối cùng Y Nhu nhìn thấy trước khi bản thân ngất xĩu chính là máu của từng ám vệ
chảy xuống, tất cả đều bị Lục Thừa giết sạch không còn một hơi thở
Lúc Y Nhu tỉnh lại bản thân đã nằm trên giường hơn nữa chân đã sớm bị người xích lại cùng với quả cầu sắc vô cùng lớn, chỉ cần y di chuyển liền ngã nhào
Y Nhu lúc này không biết bản thân nên khóc hay cười nữa, xem ra bản thân y bây giờ đã không còn có được tự do nữa rồi
Yên Hương bên ngoài nghe động tĩnh liền đi vào, nhìn thấy Y Nhu bị ngã liền muốn đỡ người dậy, nàng gốt cuộc không biết lúc ra ngoài xảy ra chuyện
gì chỉ là trở về giáo chủ vô cùng nổi giận hơn nữa còn ra lệnh từ nay
không cho phép Y công tử ra khỏi phòng còn dùng xích xích người lại
Y Nhu hất tay Yên Hương ra, bản thân tự mình đứng dậy, trên mặt vô cùng lãnh đạm, đối với xích sắt trên chân cũng mặc kệ
Y cảm thấy bản thân thật vô cụng, chỉ trách bản thân lúc đó đã quá xem
thường Tống Kỳ Nam, không những hại chết mấy chục mạng người còn khiến
bản thân không thể ra khỏi nơi này không đến dược phòng, tất cả kế hoạch mà y chuản bị xem như công cóc, Y Nhu liền nở một nụ cười, một nụ cười
vô cùng đáng sợ
Tống Kỳ Nam ở
chánh điện nghe đám thuộc hạ báo cáo những việc gần đây của chính giáo
liền đau đầu, hơn hết hắn đau đầu vì Y Nhu, hắn vốn không nghĩ y lại là
người do chính giáo cố ý sắp xếp để mê hoặc hắn, xem ra hắn đã quá chủ
quan rồi
Lúc Lục Thừa báo cho
hắn đám người tấn công thân thủ đều không tầm thường hắn liền nổi giận,
nếu như ban đầu hắn không sắp xếp đề phòng có thể hay không hắn ăn vào
thứ ăn kia bên trong có chứa độc, hắn thật sự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, để nhan sắc kia mê hoặc mình
Sau khi giao việc cho đám thuộc hạ xong hắn liền đến chỗ của y, Yên Hương nhìn thấy giáo chủ liền hành lễ
“Y đã tỉnh chưa”
“Bẩm giáo chủ, công tử đã tỉnh”
“Có làm loạn không”
“Bẩm giáo chủ công tử không làm gì hết”
Hắn liền nhíu mày, người bình thường chỉ cần bản thân bị như vậy khi tỉnh
dậy nhất định sẽ làm loạn một trận, y thế nhưng lại không làm loạn thật
là hắn đã quá xem thường y rồi
Tống Kỳ Nam bước vào phòng, Y
Nhu không hề liếc nhìn hắn chỉ một mực ôm thỏ trong lòng, hắn vươn tay
định chạm vào y, Y Nhu lập tức lùi ra xa
“Sợ ta đến vậy sao”
Y Nhu cười nhếch mép
“Đương nhiên ta sợ, vì trước mặt ta là giáo chủ ma giáo giết người không gớm tay mà”
Tống Kỳ Nam liền kéo y đến, một tay chế trụ cằm y
“Ta quả thật xem thường ngươi rồi Y Nhu, giết ta không thành bây giờ lại muốn dùng nhan sắc này dụ dỗ ta sao”
Y Nhu hất tay hắn ra khỏi người mình, nhưng sức lực của y làm sao có thể lại Tống Kỳ Nam được, lập tức bị hắn đè lên người
“Ngoan ngoãn một chút ta hiện tại chưa muốn giết ngươi, ngươi vẫn là một sủng vật có thể dùng được”
Y Nhu vũng vẫy, Tống Kỳ Nam liền đè chặt y lại
“Ta đã sớm nghi ngờ ngươi rồi cho nên mỹ nhân của ta ngươi có muốn chạy
cũng không thể chạy được, đừng nghĩ đến sẽ phản bội lại ta, bên trong
người ngươi có cổ trùng, cứ hai tháng lại phát tác khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đừng nghĩ đến việc có thể chạy
trốn”
Y Nhu như rơi vào trong tuyệt vọng, bản thân y lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi người này đến như vậy
Tống Kỳ Nam bỏ lại Y Nhu sau đó rời đi, Y Nhu thất thần ngồi trên giường, suy nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này ngày càng lớn
Hiện tại mặc kệ Tình Á hắn có âm mưu gì, nhưng chỉ cần hắn có thể giúp y rời khỏi đây y liền chấp nhận đề nghị của hắn
Tống Kỳ Nam ở bên ngoài liền một chưởng phá hư một tảng đá lớn, Lục Thừa có
chút giật mình, hắn lần đầu thấy giáo chủ nổi giận như vậy, không lẻ là
vì người kia hay sao, nhưng hắn vốn dĩ muốn bẩm báo chuyện Triệu thiếu
chủ đến tìm người cũng không dám nói
Tống Kỳ Nam trong lòng là một mớ hỗn loạn, hắn nhớ đến ánh mắt khi nãy của Y Nhu, là sợ hãi là thất vọng là đau khổ là muốn bỏ trốn, suy cho cùng
hắn gốt cuộc không biết bản thân mình tại sao lại quan tâm đến y nhiều
như vậy, là do y giống với người kia hay là vì y khiến hắn có cảm giác
muốn trêu đùa, những suy nghĩ này làm cho giáo chủ đại nhân của chúng ta cảm thấy muốn phát điên lên
Gốt cuộc sau môj lúc hắn cũng bình ổn lại, Lục Thừa lúc này mới đi lên bẩm báo
“Bẩm giáo chủ, Triệu thiếu chủ đến tìm người”
Triệu Quách tin tức nhanh nhạy sớm biết việc hắn lần này ra ngoài bị người
khác tập kích nhưng mà từ trước đến nay Tống Kỳ Nam làm gì đã lộ mặt ra
ngoài, làm sao đám ngưởi chính giáo lại biết được mà tập kích trừ khi
bên cạnh hắn có nội gián, đương nhiên việc này Triệu Quách không dám suy đoán lung tung