Nhâm Tài Tài (biệt danh), nữ, hai mươi tám tuổi, như các bạn đã thấy, cô là một nhân viên văn phòng đã bị tư bản tha hoá.
Nội dung công việc hằng ngày, giải thích với cẩu đồng nghiệp làm sao dán
phát - hoá đơn, bị cẩu lãnh đạo chất vấn tại sao khoá học bơi của con
trai hắn không thể hoàn trả công quỹ, và đến cục thuế thì bị nhân viên
quầy giao dịch mắng như chó.
Xem đi, này đã đạt đến level người chó sống hoà thuận rồi.
Từ lúc cô bước chân vào xã hội đến nay, thời gian sau tan ca gần như bị
lấp đầy bởi mấy thứ khó hiểu, dính chặt mà không cách nào né thoát được. Lười đu show tống nghệ, lười chơi game, lười yêu đương... Cả ngày đến
tối cô chỉ ôm điện thoại, lướt tới lướt lui mấy app kết bạn, tập giảm
cân của Mark một lần thì không tập nữa, các quán ăn được yêu thích trên
mạng cũng không buồn đến thử.
Cô đang xem lại những tấm hình cũ
thời đại học, thực sự không hiểu nổi thời còn trẻ của mình làm sao có
nhiều năng lượng như vậy, trên trời dưới đất chỗ nào cũng dám đi.
Kỳ nghỉ lễ này, cô vốn quyết định nằm lê liệt trên sofa, ngủ đến trời tối mù mịt cho qua ngày.
Nhưng người tính không bằng trời tính—--- 5 giờ sáng cô bị nhỏ bạn thân nắm
đầu từ giường xuống, hối cô makeup, mặc quần áo, mang lens hằng ngày 20
tệ một cặp ra ngoài đi quẩy.
Nhâm Tài Tài mớ ngủ nói năng lộn xộn: "Đi quẩy? 5 giờ sáng đi quẩy?"
"Đúng á!" Bạn thân nói, "Mày coi dạo này mày biến thành cái dạng chán đời gì rồi, đi đi, tao phải bơm máu gà cho mày!"
Sau đó Nhâm Tài Tài mới phát hiện, đi quẩy của bạn thân là đi hội nhạc Tam
Sơn cách thủ đô hai tiếng đồng hồ ròng rã đi xe, giơ bảng đèn led tiếp
ứng cho idol Thịnh Chi Tầm của nó.
Hội nhạc 10 giờ sáng mở cửa, 8 giờ bên ngoài cổng đã thành biển người nghìn nghịt.
Bảng đèn led của Thịnh Chi Tầm là màu xanh da trời, các bạn fans vừa giơ lên đã biến thành một biển xanh, đồng thanh la lên khẩu hiệu tiếp ứng. Đoàn kết không ai bằng, ồn ào điếc hết tai.
Nhâm Tài Tài: "Tôi cảm thấy các cô không giống đến tiếp ứng, mà giống đi huấn luyện quân sự hơn."
Fans xung quanh trợn mắt nhìn cô dữ tợn.
Nhâm Tài Tài câm như hến.
Khương Lạc Thầm không bao giờ đu idol, thậm chí —---- lời này không nói trước
mặt bạn thân được —----- Cô cảm thấy đám fans minh tinh có hơi thiểu
năng.
Mấy năm gần đây idol khắp mọi nơi, người tài năng nổi bật
nhiều như chó; bất kể "ngôi sao" lớn nhỏ, chỉ cần có chút tên tuổi, sẽ
lập tức mở website tuyên truyền livestream bán hàng online.
Trong nhà Nhâm Tài Tài chất một đống dưỡng da dưỡng mắt và chống nắng, đều là bạn thân mua vào góp doanh thu, sau khi mua xong dùng không được nên
đành tặng lại cho bạn bè xung quanh.
Nhâm Tài Tài lần đầu lấy được đại ngôn minh tinh: "Cảm ơn cục cưng~"
Nhâm Tài Tài lần thứ hai lấy được đại ngôn minh tinh: "Ui chao không cần
tặng nữa nha, lần trước tặng tao còn chưa dùng xong kìa."
Nhâm Tài Tài lần thứ ba lấy được đại ngôn minh tinh: "......Mắc gì mày phải đu idol vậy, muốn bị hút máu* tới chết hả?"
[*Raw 当韭菜: làm rau hẹ/cắt rau hẹ: kiểu công ty lợi dụng fans, khiến fans mua
sản phẩm do idol mình quảng cáo, bị xem như máy rút tiền)
Bạn
thân đáp nghiêm túc: "Tài Tài, mỗi người đu idol đều có lý do khác nhau, có người sẽ tự ảo tưởng idol là bạn trai của mình, cái này gọi là 'fans bạn gái'; có người hy vọng idol mình đạp gió rẽ sóng, tác phẩm thoát
vòng, này gọi là 'fan sự nghiệp'; còn có loại thích xem hai người tương
tác, này gọi là 'fan cp'. Nhưng tao tin là đu idol có thể làm tao giữ
mãi tuổi thanh xuân, có bao nhiêu tiền cũng không mua lại được! Mày nhìn coi, tụi mình bằng tuổi mà nhìn tao còn trẻ hơn mày, này là lí do đó!"
Nhâm Tài Tài trong lòng nghĩ đúng rồi, mày 28 tuổi, ngày nào cũng vào siêu
thoại của Thịnh Chi Tầm đấu võ mồm với mấy đứa con gái 13 14 tuổi cấp 2, đúng là giữ mãi tuổi thanh xuân mà.
Nhâm Tài Tài không hiểu
nổi, nhưng mỗi lựa chọn của người trưởng thành không cần người khác phải hiểu, chỉ cần được tôn trọng. Hơn nữa, cô đã há miệng mắc quai với
những món dưỡng da dưỡng mắt và kem chống nắng, nên cô cũng thường sẽ
giúp bạn thân bỏ vote, làm nữ công số liệu*.
[*Nữ công số liệu (数据女工): các bạn fans hay tập hợp số liệu từ view, vote, bình luận của idol)
Như hôm nay bạn thân kéo Nhâm Tài Tài đến nhạc hội, là bởi vì Nhâm Tài Tài có một năng lực đặc biệt—----- Chụp ảnh.
Lúc học đại học, Nhâm Tài Tài thích chụp ảnh chân dung, khi xưa cô còn ước
mơ tốt nghiệp đại học xong sẽ mở studio nhiếp ảnh của riêng mình. Cô
thích khi âm thanh chụp hình vang lên, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười,
mỗi hành động đều được ghi lại. Cô thích bắt được những ánh sáng loé lên dưới đáy mắt, cùng với sự suy tư trong từng nét mặt.
Nhưng không biết từ khi nào, mộng tưởng này bị mấy phiếu hoá đơn trong hiện thực dập cho tan nát.
Nếu không phải do nhỏ bạn thân nài nỉ, Nhâm Tài Tài cũng không vác máy ảnh
của mình chạy ngàn dặm xa xôi đến hội nhạc làm trâu làm bò.
Thịnh Chi Tầm lên sân khấu vào 7 giờ rưỡi tối, Nhâm Tài Tài bị nắng chiếu
muốn héo rồi, cô nói với bạn thân phải dạo quanh nơi khác cho thông
thoáng tí.
Bạn thân: "Vậy không bằng mày đến thẳng sân khấu chính đi, còn nghe hát được."
Nhâm Tài Tài: "Okela."
Nhâm Tài Tài mang camera chuồn luôn.
Lần này hội nhạc Tam Sơn tổ chức cũng khá náo nhiệt, khách mời đến nơi biểu diễn đông đúc, đến Nhâm Tài Tài còn nghe qua tên của một trong những ca sĩ và nhóm nhạc lên sân khấu. Nhâm Tài Tài rảnh rỗi không việc gì làm
nên chụp vài tấm của nghệ sĩ, lấy điện thoại mò đại logo dán lên, sau đó đăng trực tiếp lên siêu thoại của hội nhạc Tam Sơn. Những fans nghệ sĩ
không mua vé vào được mau chóng nhận thưởng trong vui vẻ, còn nói cảm ơn chị gái chụp hình.
Thậm chí có một fan nhỏ đã đổi hình thành ảnh đại diện weibo của mình sau một phút.
Nhâm Tài Tài cảm thấy những bạn fans này rất thú vị.
Chớp mắt thời gian đã đến 4 giờ chiều, trên sân khấu là một nữ ca sĩ hát
nhạc ballad, mặc chiếc váy dài, tóc tết thành hai bím dày và dài, đính
thêm lông vũ và bông hoa. Thời đại học Nhâm Tài Tài cũng từng nghe qua
nhạc cô, lúc đó cô cũng ăn mặc trang điểm như thế này, song điểm duy
nhất không giống là—-- Thời đó cô ca sĩ này hát như Quảng trường nhân
dân của Thượng Hải, 10 năm sau hát như tuyến số 1 của tàu điện ngầm ở
Bắc Kinh*.
[*Ý chỉ bà cô này hát buồn ngủ, uể oải như cách người dân chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm này.]
Nhâm Tài Tài ngồi đó yên lặng nghe hết bài hát của cô, đợi đến lúc ca sĩ
xuống sân khấu, Nhâm Tài Tài định đi tìm nhỏ bạn thân, bỗng đột nhiên
chú ý đến hai bên rìa sân khấu xuất hiện hình bóng của một dàn thiếu
niên.
Chắc là nhóm nhạc nam nào đó, trang điểm trông rất trẻ, đầu nhuộm hẳn 5 6 màu tóc. Bọn họ giống như mấy bạn nhỏ trẻ mẫu giáo, người sau đặt hai tay lên vai người trước, bảo mẫu trong trường mầm non... À
không, chắc là người đại diện và trợ lý đi cùng đến bên cạnh sân khấu.
Cách khoảng khá xa, Nhâm Tài Tài nhìn không rõ mặt mũi bọn họ, cô giơ ống
kính máy ảnh trong tay mình lên, biến ống kính thành kính viễn vọng,
phóng to hình ảnh ra.
Thông qua ống kính nhỏ, cô dò xét bề ngoài của từng bé idol, theo thứ tự từ dưới cùng lên trước.
Nhóc này không được, tự nhiên mặt chữ điền... Nhóc kia cũng không ổn, sao
nửa mặt dưới hơi méo méo... Nhóc này lùn quá, độn cao vậy không sợ bong
gân à? Nhóc kia kẻ eyeliner đậm ghê, không thích... Bây giờ người nào
cũng vào nhóm nhạc được hả, tiêu chuẩn nhan sắc bây giờ bị hạ thấp ghê
gớm thật!
Nhâm Tài Tài thường xuyên bị nhỏ bạn thân spam mấy "ảnh đẹp" của Thịnh Chi Tầm, đối với vẻ ngoài của đàn ông rất kén chọn. Đàn
ông Đông Á đều khiến cô cuộn mình lại rồi, mặt mũi vóc dáng và thực lực
ít nhất cũng có một cái đi ha?
Nhâm Tài Tài vừa âm thầm bóc phốt trong lòng, vừa tiếp tục thăm dò.
Khi thấy người đứng thứ hai, hai mắt cô sáng lên—-- Trong nhóm này cuối
cùng cũng có người nhìn ra hồn! Em trai trông rất đẹp mắt, là loại vẻ
đẹp phi giới tính, dưới mắt còn có một nốt ruồi lệ, tóc hơi dài màu xám
chì, mặc áo thun không tay lộ ra hai cánh tay cường tráng, một người
chấp ba người, là cô bé đô con chuẩn mực.
Nhâm Tài Tài: "Từ chối nhẹ đi ha."
Cô thở một hơi dài, cô di chuyển ống kính lần nữa, hướng tới thiếu niên đứng đầu đội ngũ mà không ôm hy vọng gì.
Tóc người đó nhuộm màu cam ánh chiều tà của hoàng hôn, áo thun rộng rãi bị
cắt thành kiểu dáng không đối xứng, lúc chuyển động làn da như thoắt ẩn
thoắt hiện. Cậu ta đứng quay lưng lại với cô, nghiêng đầu nói gì đó với
người đàn ông mặc âu phục.
Không biết bọn họ nói gì, song bờ vai
thiếu niên đột nhiên sụp đổ, thở một hơi dài hơi lố, sau đó xoay người,
vừa chuẩn đối mặt với ống kính—--
—-------Là một gương mặt rất tươi mới.
Đúng vậy, "tươi mới".
Không phải đẹp trai tuấn tú, không phải anh tuấn phóng khoáng, những từ ngữ
bình thường ấy vốn dĩ không cách nào miêu tả được thiếu niên duới ống
kính.
Cậu là kiểu nhanh nhẹn và lanh lợi, tựa như mặt trời có
thể nắm được trong lòng bàn tay, lại hệt như ngôi sao vừa được vớt ra từ trong nước. Lớp trang điểm đậm trên khuôn mặt cũng không giấu được niềm vui dưới đáy mắt cậu, vốn dĩ sự tồn tại của cậu đã là sự hiếu kỳ và
niềm hạnh phúc.
Nhâm Tài Tài đã lâu ơi là lâu, không cảm nhận được sự "tươi mới" như vậy trong cuộc sống rồi.
Ngày qua ngày tăng ca không ngừng nghỉ, mỗi tháng tiền nhà đúng hẹn mà đến,
trên tàu điện ngầm sáng tối đều là giờ cao điểm, còn có buổi xem mắt vào mỗi cuối tuần...Nhâm Tài Tài mém chút nữa đã quên, cô cũng từng là một
đứa con gái không ngại cầm thanh kiếm xông pha khắp mọi chân trời.
Trước khi cô kịp phản ứng, tay cô đã theo bản năng không ngừng ấn đi ấn lại nút chụp ảnh.
Cô chưa từng biết ơn thiên phú chụp ảnh của bản thân đến vậy—--Có thể làm
cô ghi lại từng khắc này, nghe được âm thanh nhịp tim đập trở lại.
—-----------------------
"Bạn cũ, bạn mới, cùng với bạn không cũ lẫn không mới, chào mọi người, mình
là Hot Boys one-zero nhóm trưởng Khương Lạc Thầm. 25 phút tới đây tụi
mình xin cùng được góp vui với mọi người. Hy vọng mỗi người có mặt hôm
nay đều có thể nhận được sự vui vẻ!"
Trên sân khấu cao kia, ánh
đèn chiếu rọi xuống cực kỳ chói loá, Khương Lạc Thầm cùng với đồng đội
của cậu bắt chéo hai tay làm động tác 1 và 0, đồng thanh hô to tên nhóm.
Màn hình lớn phía sau nổi lên logo nhóm mới được thiết kế, tên của 10 người lăn xuống phía dưới.
Sân khấu chính đứng đối diện với một bãi cỏ lớn, nhiệt độ 4 giờ chiều không lạnh không nóng. Hàng nghìn khán giả đứng xung quanh, biểu cảm trên mặt vô cùng thờ ơ với nhóm flop lạ hoắc, thậm chí có người thấy được tên
nhóm xuất hiện thì không nhịn được cười thành tiếng.
Khương Lạc
Thầm lẫn Văn Quế đã thấy vẻ mặt tương tự nhiều lần rồi, hai người đương
nhiên không để ý; ngược lại trong nhóm có thành viên mới lần đầu lên sân khấu, nên thấy tình huống này có chút mất bình tĩnh. Lần này bọn họ
không dùng phần đệm của ban nhạc trên sân khấu, mà dùng phần đệm đã thu
lại từ trước, song Cố Vũ Triết yêu cầu tất cả bọn họ đều mở mic và không được có âm nào đè lên. Cũng có nghĩa là, chỉ cần lệch tông chút xíu xiu sẽ trở thành sự cố sân khấu.
Số người phía dưới sân khấu lít
nha lít nhít, Khương Lạc Thầm hít vào một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển
từ đám người sang Văn Quế đứng bên cạnh. Bây giờ mic bọn họ đã được mở
hết rồi, Văn Quế không tiện nói chuyện, nhưng hắn chìa ngón út ra, khẽ
gãi nhẹ vào mu bàn tay của Khương Lạc Thầm.
Khương Lạc Thầm cũng gãi gãi hắn.
Sau đó, Khương Lạc Thầm chuyển mắt sang hướng khác, nhìn đến bàn điều khiển bên sân khấu—---- Sếp Cố đang khoanh tay đứng đó với sắc mặt nghiêm
nghị, đôi mắt phía sau cặp kính kia vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cố Vũ Triết nhướng lông mày lên.
Khương Lạc Thầm gật nhẹ đầu.
Cố Vũ Triết nhận được tín hiệu của cậu, cúi đầu xuống nói chuyện với staff bàn điều khiển mấy câu. 10 giây sau, khúc dạo nhạc quen thuộc vang lên
bên tai nghe.
Tùng, tùng, tùng...
Đi cùng với ba tiếng trống, Khương Lạc Thầm cất tiếng hát đầu tiên—----
"Chìm vào cuộc phiêu lưu trong giấc mơ
Alice rơi xuống bên cạnh hồ
Có bóng bay có thỏ trắng có vòng quay ngựa gỗ đuổi không kịp
Còn có tháp socola ăn không hết"
Bài hát này có tên là [Cuộc phiêu lưu trong mơ], lúc bọn họ vừa debut, sếp
cũ đã tốn một đống tiền để mua được bài này về. Lời bài hát đúng là
thiểu năng, nhưng đối với nhóm nhạc nam flop của bọn họ thì vừa đủ.
Lễ âm nhạc này không phải là buổi hoà nhạc, vừa đủ thích hợp hát loại nhạc mì ăn liền có nhịp điệu tẩy não, lời bài hát dễ thuộc. Trẻ trâu cũng
không sao, có thể làm khán giả enjoy cái moment này là được rồi.
Khương Lạc Thầm vừa hát vừa nghĩ: Nhìn đi, tui hát nhạc của tui chưa bao giờ lệch tông.
"Mình đuổi đuổi đuổi, đuổi theo cầu vồng
Lại cưỡi hạc giấy bay về phía chân trời
Bọn mình sẽ được gặp những chú chó biết nói
Trong bụi hoa hướng về sao băng ước nguyện"
Vũ đạo của bài hát này tương đối đơn giản, không có nhiều động tác dùng
lực mạnh. Một đám con trai vui vẻ choàng vai bá cổ sôi nổi nhiệt tình
trên sân khấu, quả nhiên rất nhanh đã huy động được sự hăng hái của khán giả phía dưới.
Lúc bọn họ vừa bắt đầu hát, khán giả gần như
không có ai giơ điện thoại lên; nhưng khi đoạn cao trào tẩy não nhất của bài hát sắp đến, Khương Lạc Thầm chú ý thấy đám người giơ điện thoại
quay clip càng lúc càng đông.
"Mình sẵn lòng đi phiêu lưu với bạn
Từ hôm nay bắt đầu du ngoạn thế gian
Đây là cuộc phiêu lưu trong giấc mộng
Sao không dũng cảm hơn chút nữa?"
Bạn học Tiểu Khương vừa hát vừa vẫy tay xuống phía dưới, bỗng cậu chú ý đến trong đám đông có một cô gái vô cùng bắt mắt—-- Khi khán giả khác đang
đung đưa theo nhịp điệu tẩy não, cô lại giơ máy ảnh trong tay lên, ống
kính đen hướng về phía... cậu?
Khương Lạc Thầm thử bước sang bên
trái sân khấu, ống kính máy ảnh lại hướng theo bên trái với cậu; cậu đổi lại thành bên phải, ống kính đó cũng đổi hướng theo cậu.
May là
vũ đạo bài hát này vốn dĩ đã chạy tán loạn, mặc dù biểu hiện của trưởng
nhóm Tiểu Khương trên sân khấu hơi nổi loạn chút, nhưng cũng không thu
hút sự chú ý của các thành viên khác.
Sau những lần thăm dò, Khương Lạc Thầm cuối cũng cũng thừa nhận—--- Ống kính đó chính xác là đang chụp cậu!
Ui zời, Khương Lạc Thầm tự hào nghĩ, quả nhiên người có sức hấp dẫn thì ai cũng không ngăn nổi mờ.
Sân khấu 25 phút, bọn họ hát 4 bài, Khương Lạc Thầm nháy mắt với cái ống kính đó không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Đợi đến lúc ending pose cuối cùng, toàn thân Khương Lạc Thầm gần như bị mồ
hôi làm ướt đẫm, hai chân không ngừng run rẩy. Văn Quế bên cạnh còn dốc
sức hơn cậu, hắn là main dancer của nhóm nên có đoạn solo trên sàn gần
nửa phút, nếu không có cơ bắp trên người, vũ đạo khó như vậy hắn vốn đã
không chống đỡ nổi.
Tiếng nhạc dừng lại ở đây, nhóm nhảy cũng vừa làm động tác kết thúc cuối cùng.
Không khí có vài giây trống rỗng ngắn ngủi, trên sân khấu không có nhạc, khán giả dưới sân khấu cũng không kịp vỗ tay. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô gái đang giơ máy ảnh đột nhiên buông xuống rồi đưa hai tay che miệng, dùng hết sức bình sinh mà hét một câu—-------
—--------------- "Bé lông cam, mama yêu con!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Khương Lạc Thầm trên sân khấu trượt chân, mém xíu đã rơi vào lòng Văn Quế.