Ngày tranh đai vô địch ở trận đấu WBO cuối cùng cũng tới. Giải đấu được tổ
chức ở Brazil, với sự tham gia của hàng ngàn võ sĩ thông qua vòng sơ
tuyển trên khắp thế giới.
Không phải Lạc Phương Nghi chưa từng lên sàn đấu boxing, cũng không phải là
lần đầu tiên cô nhìn thấy sự lớn mạnh của giới này, chỉ là cô chợt thấy
tiếc nuối vì bản thân từng bỏ lỡ nhiều thứ vô cùng quan trọng.
Các võ sĩ trong nước đến thi đấu cũng nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Lạc Phương Nghi.
Cô vừa đeo găng tay, vừa nghe Hồ Hiên càm ràm bên tai, sao trước kia cô không nhận ra người này nói nhiều vậy chứ?
“Con phải nhớ kỹ địch mạnh ta yếu, phòng thủ để đối phương tiêu hao sức lực trước rồi hẳn ra một đòn Knockout.”
Lạc Phương Nghi im lặng lắng nghe không sót nửa lời.
Đến tận lúc lên sàn đấu, Hồ Hiên vẫn mang tâm trạng bồn chồn cứ như phụ huynh lần đầu đưa con đến trường.
Đối thủ của cô hôm nay là một cô gái người Hàn tên Jong Geum, cao hơn một
mét bảy. Nếu đã là fan trung thành của boxing, thì hầu hết mọi người đều biết đến cô gái làm nên huyền thoại này.
Chỉ mới mười sáu tuổi Jong Geum đã liên tục giành đai vô địch trên gần hai
mươi trận đấu lớn nhỏ. Biệt hiệu “Quả đấm sắt” cũng bắt đầu từ đây.
Jong Geum dù nhỏ tuổi nhưng không hề kiêu ngạo, hống hách thay vào đó là sự
chừng mực, lễ độ hiếm thấy ở nhiều người trẻ hiện nay.
Sau khi làm nghi thức chào hỏi, tiếng chuông vang lên báo hiệu hiệp một bắt đầu.
Jong Geum ra đòn vô cùng dứt khoát, vừa nhanh lại vừa hiểm. Chỉ riêng tránh né thôi đã khiến Lạc Phương Nghi vô cùng chật vật.
Cô ban đầu còn định áp dụng chiến thuật phòng thủ để thăm dò. Thế nhưng đối phương nào cho cô cơ hội đó.
Lạc Phương Nghi liên tục bị những cú đấm thẳng tấn công, buộc phải từng bước ép sát dây đài.
Kinh nghiệm chinh chiến của Jong Geum nhiều hơn cô, và lẽ dĩ nhiên ngay trong hiệp một Lạc Phương Nghi đã bại thảm hại.
“Làm gì vậy chứ? Cô ta là ai sao lại để loại người này đại diện nước mình đi thi? Đúng là mất mặt!”
“Xuống đi! Còn đứng đó làm gì? Không thấy nhục hả?”
“Cô ta nghĩ mình là ai? Trình độ cỡ này mà cũng dám thi đấu! Cô ta đang làm trò hề đấy à?”
“...”
Tiếng mắng chửi của cổ động viên trong nước khiến tinh thần Lạc Phương Nghi thoáng chốc suy sụp.
Cô gần như hoài nghi năng lực
của chính mình, liệu có phải bản thân làm mất mặt nước nhà, là một kẻ
bất tài vô dụng đúng như họ nói.
Bùi Liên đứng một bên vừa đưa khăn cho cô, vừa giận dữ thiếu điều chỉ muốn chạy xuống khâu miệng đám người kia lại.
“Cậu đừng nghe họ nói nhảm, cậu đang làm tốt lắm! Chỉ cần một thời gian nữa thôi, cậu nhất định sẽ đứng trên đỉnh vinh quang.”
Lạc Phương Nghi phì cười: “Cậu không đi diễn thuyết cũng uổng lắm đấy!”
Bùi Liên véo má cô: “Được rồi! Tỉnh táo lên nào! Lấy ra hai trăm phần trăm
tinh thần cho tớ, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không
hối hận vì ngày hôm nay.”
Không thể không nói lời động viên của Bùi Liên vô cùng có hiệu quả đối với Lạc Phương Nghi.
Không còn nửa phần chán nản, bi quan, một Lạc Phương Nghi mang đầy năng lượng và nhiệt huyết chuẩn bị bước vào hiệp 2.
Cô đã phần nào quen với chiêu thức của Jong Geum, nên đối phương gần như
không có cơ hội đánh trúng cô. Chỉ là muốn Lạc Phương Nghi thành công
tấn công đối thủ còn khó hơn lên trời.
Nghĩ ngợi giây lát cô chỉ còn cách ra chiêu hiểm, lấy thân làm mồi nhử.
Đối phương đang phòng thủ cao độ đột nhiên lộ ra điểm yếu khiến Jong Geum
ngờ ngợ, nhưng không kịp nghĩ nhiều cô ta nắm bắt thời cơ và từng bước
rơi vào cái bẫy Lạc Phương Nghi sắp đặt sẵn.
Nhân lúc Jong Geum tập trung vào cạnh sườn mình, cô ngay lập tức tấn công
vào phần gáy đối phương đang hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Trong khi Jong Geum còn đang ngỡ ngàng, Lạc Phương Nghi đã lấy tốc độ nhanh
nhất từ trước đến giờ tấn công đồng thời các vị trí cổ, ngực và bụng
khiến đối phương trở tay không kịp.
Hiệp 2 kết thúc, mặc cho Jong Geum vẫn chưa hết kinh ngạc, phần thắng nghiêng về phía Lạc Phương Nghi.
Những người vừa rồi còn chỉ trích cô, giờ lại bất ngờ im lặng không hé răng nói nửa lời.
Bùi Liên vui sướng nhảy cẫng lên: “Tớ đã nói rồi, cậu nhất định sẽ làm được mà. Cậu thấy mắt nhìn người của tớ không tệ đấy chứ?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu ngao ngán: “Vậy mà cậu cũng nói được. Thay vì ở đây tâng bốc tớ, sao cậu không thử một lần trở lại sàn đấu giành lấy vinh
quang thuộc về mình?”
Bùi Liên
hoảng hốt: “Cậu nghĩ gì đấy? Tớ đã nói rồi, cậu và tớ khác nhau. Boxing
là nguồn sống cậu, nhưng không có nghĩa tớ cũng giống vậy. Cậu hiểu
không?”
Lạc Phương Nghi cười
bất đắc dĩ: “Cậu thường ngày chẳng có lập trường gì cả, nhưng sao hễ
nhắc tới cái này lại kiên quyết vậy chứ? Tớ thua cậu rồi đấy!”