Huyết Vũ Bán Nguyệt rời đi ổn định cục diện. Hai ngày tiếp theo đó, kinh thành đã loạn thành một đoàn. Trần Lam Độ mất tích khiến ai nấy lòng
bất an, mất đi chủ tướng, thủ thành cũng không vững. Huyết Vũ Bán Nguyệt tận lực tấn công, trong vòng mười ngày đã hoàn thành đại nghiệp.
Trong thời gian Huyết Vũ Bán Nguyệt xử lý mọi việc sau cuộc chiến, Trần Lam
Độ vẫn chưa thể rời đi. Huyết Vũ Bán Nguyệt nói khi nào hắn đăng cơ, hắn sẽ để cho Trần Lam Độ rời kinh. Cố Đông Ly cũng biết đây là nhân nhượng cuối cùng của hắn. Nàng không cầu gì thêm, hắn có thể thoả hiệp đã là
tốt lắm rồi.
Trong thời gian này, Trần Lam Độ bị giam ở một gian
nhà tách biệt. Cố Đông Ly nhất quyết ở bên cạnh nửa bước không rời,
Huyết Vũ Bán Nguyệt có kéo cũng không kéo được nàng đi.
Đúng như
Huyết Vũ Bán Nguyệt đã nói, mắt của Trần Lam Độ bị hư tổn nặng nề, vĩnh
viễn mất đi ánh sáng. Đại phu cũng chỉ có thể băng bó, cho uống thuốc
giảm đau đớn, còn lại đều bất lực.
Cố Đông Ly ngồi bên giường
Trần Lam Độ, nắm lấy tay y. Trong lòng nàng hỗn tạp suy nghĩ. Là vì sự
cố chấp của nàng mới gây ra câu chuyện phức tạp như hiện tại.
“Ta xin lỗi. Ta lại nợ ngài rồi.”
Trần Lam Độ cười: “Nàng không cần cảm thấy tội lỗi với ta. Trong trận chiến
này dù là ai thắng cũng sẽ phải trả một cái giá đắt không phải sao. Ta
có thể giữ mạng đã là tốt lắm rồi.”
Cố Đông Ly đỡ Trần Lam Độ
ngồi dậy. Nàng luôn không biết phải đối diện với kết quả thế nào. Kẹt
giữa tình thế này khiến nàng thật sự khó xử. Nhưng Cố Đông Ly chắc chắn
một điều, những gì nàng nợ Trần Lam Độ chắc chắn sẽ trả đủ lại cho y.
Còn điều mà nàng nợ Huyết Vũ Bán Nguyệt, thôi thì cứ dùng nửa đời sau
trả cho hắn.
“Đi đến ngày hôm nay, ngài hối hận không?”
Trần Lam Độ trần mặc. Dải băng trắng trên mắt che đi nửa gương mặt, không nhìn rõ rốt cuộc y đang có biểu cảm như thế nào.
“Ta không tiếc. Dù ta biết rằng có một ngày phải trả lại sự trong sạch này
cho hắn, nhưng ta vẫn cố chấp muốn che đậy lỗi lầm của hoàng thất. Cuối
cùng vẫn phải trả cho hắn một câu trả lời thích đáng.”
Cố Đông Ly biết, nếu Trần Lam Độ thắng, cả đời này mối oan nhục của tộc Huyết Vũ
Bán Nguyệt không thể được rửa sạch. Chuyện mà tiên đế từng làm, có lẽ
cũng sẽ không được phơi bày. Đây là cách giữ lại mặt mũi cho Hoàng thất
chính tông. Tuy rằng cách làm này quả thật cực đoan nhưng để bảo vệ danh tiếng con cháu đời sau cũng không còn cách nào khác.
Trần Lam Độ có lẽ đã đấu tranh rất nhiều.
“Kết quả hiện tại, có lẽ cũng xem là tốt. Ta thay người của dòng họ ta trả
nợ cho hắn, hắn rửa sạch oan nhục của gia tộc hắn. Hai chúng ta đều
không ai nợ ai nữa. Nàng cũng không cần vì ta mà cảm thấy tội lỗi.”
Trần Lam Độ gượm một lát lại đưa tay lên muốn chạm vào mặt nàng nhưng không
tìm thấy. Đến lúc này y mới biết rõ hoá ra mất đi ánh sáng là bất lực
đến nhường nào. Điều mà y luyến tiếc duy nhất có lẽ chính là không thể
nhìn thấy gương mặt nàng. Nửa phần đời sau chỉ còn là bóng tối, y chỉ
còn có thể ở trong mơ gọi tên nàng, tưởng tượng ra gương mặt bấy lâu yêu thương.
Cố Đông Ly hiểu ý, nắm lấy tay y áp lên má mình. Trần Lam Độ cười bất lực, xoa xoa trên má nàng.
“Ngược lại là nàng, sau này nàng sẽ làm thế nào đây? Không có ta, nàng phải tự bảo vệ tốt bản thân mình.”
Cố Đông cười, đến tận lúc này mà y vẫn một lòng lo lắng cho nàng như vậy. Đời này nàng đúng là nợ y quá nhiều rồi.
“Ta chắc chắn sẽ không phụ ngài.”
Câu nói bỏ ngõ ngày hôm đó của Cố Đông Ly, Trần Lam Độ chỉ xem như lời an
ủi. Bởi vì chính y và nàng cũng không biết sau này còn có chuyện gì. Chỉ mong thiên đạo nhân từ, có thể cho họ trải qua đau khổ có thể an yên
hết phần đời còn lại.
Huyết Vũ Bán Nguyệt chuẩn bị lễ đăng cơ,
cũng cùng lúc chuẩn bị lễ tấn phong Hoàng hậu cho Cách Tang Lan Độ. Từ
lúc thắng trận, Cách Tang Lan Độ ở trong cung Bích Ngọc đã hơn tháng
không gặp Huyết Vũ Bán Nguyệt. Nàng ta biết hắn bận rộn, cũng không muốn làm phiền. Những chuyện ầm ĩ trước đó cũng có nghe nói, chính là chuyện liên quan đến Cố Đông Ly.
Nàng ta ở bên Huyết Vũ Bán Nguyệt một
đoạn thời gian không ngắn không dài, cũng nhận ra được tình cảm trong
lòng hắn. Chỉ tiếc hắn cố chấp, từ đầu đến cuối cũng không muốn nhìn
nhận. Sắp tới là lễ tấn phong, trong lòng nàng ta lại không hề vui vẻ.
Nữ tử khác có lẽ sẽ vui vẻ mong chờ, nhưng Cách Tang Lan Đôn hiểu rõ hắn chỉ là vì hoàn thành lời hứa hẹn lúc trước mới lập nàng ta làm hậu,
trong lòng hắn đã tồn tại một hình bóng không thể xoá mờ.
Ngày
hôm đó tản bộ ở hoa viên, lại trông thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa, nét đẹp băng thanh ngọc khiết trong bộ xiêm y màu trắng, dáng vẻ đúng là
không lẫn đi đâu được. Tuy đẹp nhưng trong đôi mắt lại thoáng một nỗi
buồn sâu thẳm.
Cách Tang Lan Độ không hỏi cũng biết, trong cung
này ngoài nàng ta, nữ nhân duy nhất có thể đi lại khắp nơi không màng
địa vị chỉ có Cố Đông Ly.
Cách Tan Lan Độ không khỏi tò mò mà bước tới trước.
Cố Đông Ly nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn. Cách Tang Lan Độ
trong bộ xiêm y màu đỏ viền vàng, khí chất cao ngạo quả không hỗ là
người sắp được tấn phong Hoàng Hậu.
Nàng cúi người hành lễ. Chính cung tìm đến rồi, có phải là muốn cảnh cáo nàng hay không?