Vô Thương nhíu mày rồi khẽ gật đầu. Trần Lam Độ điềm đạm nói: “Ta muốn biết thân phận của nàng ấy. Nàng ấy rốt cuộc tên gì?”
Vô Thương giật mình, lùi về sau, tay vô thức siết lại thành thế thủ. Thân
phận của Cố Đông Ly là bảo mật, y không có quyền tiết lộ. Y tìm đến Trần Lam Độ vì tin vào tình cảm mà Trần Lam Độ dành cho Cố Đông Ly. Nhưng
nếu chỉ dựa vào điều đó mà tiết lộ bí mật thân phận của Cố Đông Ly thì
lại quá mạo hiểm.
Dẫu sao Trần Lam Độ cũng là kẻ thù trong tương lai của bọn họ.
Vô Thương biết rằng quy tắc không thể tiết lộ thân phận nhưng y lại cảm
thấy không biết nên từ chối thế nào. Có lẽ là trực giác, y tin tưởng
người trước mặt này đây. Dẫu rằng y và Trần Lam Độ không tiếp xúc với
nhau quá nhiều.
“Ngài nghi ngờ ta hay nghi ngờ nàng ấy?”
Trần Lam Độ mỉm cười, dáng vẻ giống như nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời. Y bình thản nhấp một ngụm trà, hắng giọng.
“Nói sao nhỉ? Ta tin nàng ấy. Nhưng cũng có thứ để ta chắc chắn cho lòng tin của mình đúng chứ? Ngươi không thể bảo ta tin một cách mù quáng như
vậy? Dù sao cũng là bản vương mạo hiểm.”
Vô Thương siết chặt tay. Nụ cười của Trần Lam Độ khiến Vô Thương cảm thấy
một áp lực. Rõ ràng là dáng vẻ rất đỗi điềm tĩnh, ung dung nhưng trực
giác chiến đấu của Vô Thương cho biết không nên từ chối.
Giống
như một con mồi đã rơi vào bẫy, biết rằng tiến lên hay lùi lại đều không thể. Vô Thương bây giờ phát hiện bản thân đã xem nhẹ Trần Lam Độ. Hay
nói cách khác, chính là tất cả đều không hề hiểu được Trần Lam Độ.
Một người ẩn mình sâu trong bóng tối với đôi mắt sắc sảo, nụ cười bén ngót. Một cái đầu lạnh và thông minh đến mức khiến người khác e ngại. Tất cả
được che giấu dưới lớp vỏ một người ung dung xem nhẹ trần thế.
Vô Thương toát mồ hôi lạnh. Y biết mình đã tìm đúng người. Nhưng y cũng
biết đứng trước Trần Lam Độ, bản thân vốn không có sự lựa chọn.
“Lấy gì bảo đảm ngài sẽ không hại nàng ấy?”
Trần Lam Độ nhíu mày, môi vẫn nở nụ cười bình thản. Quả nhiên, thân phận của Cố Đông Ly không đơn giản. Y đã đoán như vậy. Hồng Lâu là nơi phức tạp
như vậy, Cố Đông Ly lại bán nghệ không bán thân. Mà Huyết Vũ Bán Nguyệt
nhất mực bảo vệ nàng, rõ ràng là có nội tình.
Cố Đông Ly che giấu xuất thân kĩ đến mức Trần Lam Độ cũng không tra ra được, bấy nhiêu đủ
chứng tỏ thân phận nàng có điều gì đó đặc biệt.
Có lẽ vì tò mò,
cũng có lẽ vì trực giác mà Trần Lam Độ muốn biết được điều này. Có một
cái gì đó thôi thúc y. Y không rõ cảm giác đó là gì, y luôn cảm thấy
mình chắc chắn phải làm như vậy.
Trần Lam Độ đứng dậy, bước tới trước mặt Vô Thương. Y mỉm cười đặt tay lên cổ Vô Thương một cách nhẹ nhàng.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Vô Thương rùng mình, cơ thể bất giác theo quán tính mà cứng đờ. Bàn tay
đặt trên cổ khiến Vô Thương cảm nhận được một cảm giác uy hiếp chưa từng có. Mức độ uy hiếp này có lẽ ngang bằng với Huyết Vũ Bán Nguyệt.
Trần Lam Độ mỉm cười, thả tay.
“Đương nhiên là ta chẳng làm thế đâu. Nhưng ngươi cũng nên biết chuyện gì cũng có cái giá của nó.”
Vô Thương nhíu mày. Y im lặng hồi lâu. Việc làm này có thể sẽ được tính là phản bội chủ nhân của y, nhưng nếu y trơ mắt nhìn Cố Đông Ly chết thì
đó mới càng là tội lớn.
Vô Thương dám tìm đến Trần Lam Độ thì
hiển nhiên cũng đã tin tưởng ở một mức độ nào đó. Nếu đã lựa chọn thì
cũng không ngại đặt cược thêm một lần.
“Tên của nàng ấy là Cố Đông Ly.”
Trần Lam Độ nhíu mày: “Cố sao?”
Vô Thương hạ giọng đáp: “Cố Hoà Đông Thị.”
Trần Lam Độ giật mình, y quay ngoắt người, đánh tay vào không trung, vẻ mặt sửng sốt không thể tin được.
“Không thể nào! Cố Hoà Đông Thị đều đã chết! Nàng ấy làm sao có thể?”
Cố Hoà Đông Thị là cái tên cấm kị của cả Hoàng thất. Có lẽ cái tên đã mai
một dần theo thời gian nhưng Trần Lam Độ vẫn nhớ như in. Phụ thân y từng nói về một gia tộc hiển hách mang tên Cố Hoà Đông Thị. Thời lập quốc,
gia tộc ấy hiến dâng cả tiền tài lẫn tính mạng, trở thành Thị tộc công
thần.
Nhưng nghiệt ngã chính là Cố Hoà Đông Thị càng về sau càng
ít hậu nhân. Gia tộc lâu đời có trong tay khả năng trị bệnh thần kì đi
ngược ý trời, vậy nên phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Người
của Cố Hoà Đông Thị không thể sống quá bốn lăm tuổi.
Cho đến thời của hoàng đế hiện tại, Cố Hoà Đông Thị chỉ còn là một huyện phủ nhỏ bé
trấn giữ vùng đất gần biên giới. Bọn họ vẫn có thiên phú cực cao trong
việc chữa bệnh nhưng đã phần nào mai một, đã dần mai danh ẩn tích.
Cuối cùng vì Lão hoàng đế mu muội bị gian thần xúi giục nên ghép tội rồi tru di cửu tộc.
Năm đó người đi thực thi đã quay về báo cáo rằng Cố Hoà Đông Thị đã hoàn toàn bị tiêu diệt.