Kết quả Mạnh Như có gian lận không hiện tại đã rõ, các giáo viên tấm tắc khen cô không thôi.
Ai mà ngờ được vị Mạnh gia Mạnh tiểu thư này vốn hai tháng trước còn đang
là phế vật không trát nổi tường hiện tại lại thay đổi đến mức vọt lên
tận mây.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh khi bị vị họ Bùi kia từ chối sao?
Mạnh Như không muốn dong dài với họ, cô quay ra cửa muốn gọi Trang Phóng Cầm vào giải quyết nốt chuyện còn lại.
Vừa mở cửa đã thấy Trang Phóng Cầm sốt ruột đứng chờ, ở đó còn Tần Phong
đang dựa lưng vào tường dáng vẻ có chút cuồng dã lại toát ra vẻ ngang
ngạnh,anh tuấn của tuổi thiếu niên, nghe thấy tiếng động anh quay đầu
nhìn qua người mà anh chờ đợi.
Mạnh Như bất giác thấy vui vẻ, nhưng cô rất nhanh cảm thấy không đúng lắm.
Nhìn xem, dáng vẻ lẳng lơ này là tính dụ cho ai xem? Cả ngày đem một đám
hooc môn bắn tứ tung không phân biệt hoàn cảnh? Tên nhóc này thật không
coi ai ra gì hết!
Trang Phóng Cầm lo lắng nhìn cô, Mạnh Như chưa để cô thắc mắc đã nói:“Có vài chuyện em nghĩ cô nên giải quyết giúp em.”
Trang Phóng Cầm:“Việc kia…”
Mạnh Như cho cô một ánh mắt an tâm:“Cô không cần lo lắng.”
Trang Phóng Cầm thở phào một hơi sau đó đi vào văn phòng.
Vừa bước vào đã bị trận địa làm cho hoảng sợ.
“Cô Trang, cô có suy xét đến việc cho trò Mạnh vào đội tuyển Olympic vật lý không?”
Trang Phóng Cầm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thầy giáo bộ môn toán đã đẩy thầy vật lý đang bày sẵn cần câu ra nói:
“Cô Trang, đừng nghe lão già này nói bậy, cô nghĩ xem trò Mạnh nên theo đội toán học thi quốc gia mới phải.”
Cô Daisy dạy môn tiếng anh liền thấy không đúng, cười khẩy:“Mấy người coi
tôi là không khí hay sao, xem cách trò ấy trả lời bài viết môn tiếng anh của tôi đi, trò ấy nên theo môn anh của tôi mới phải.”
Trang Phóng Cầm:"…"
Trang Phóng Cầm có chút muốn xoa trán, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hơn nữa nếu môn toán thì chẳng phải đã có cô sao? Đám lão nhân này đang nằm mơ chắc?
“Chuyện này…”
“Ấy cô Trang, chuyện này trò Mạnh đã nói với chúng tôi cô có thể thay em ấy quyết định, cô không cần suy nghĩ nhiều cứ giao em ấy cho tôi, đảm bảo
trường chúng ta sẽ có song kiếm.”
Cái nồi này Mạnh Như ụp cũng thật hay.
Trang Phóng Cầm sau đó mới vỡ lẽ, thì ra Mạnh Như đã đạt được hạng hai sau
lần đánh giá này, cô cũng không thể tin nổi lớp mình lại có một kỳ tài
như vậy.
Cứ nghĩ đạt hạng 25 là nhờ may mắn, nhưng thật không ngờ viên ngọc này đến lúc bị người khác soi mói lại trở nên rực sáng chói
mắt.
Nhìn về giáo viên bộ môn ngữ văn đang cau có lầm bầm không
hiểu sao Mạnh Như làm tất cả đề mà đến ngữ văn của cô lại bỏ một nửa,
đáng tiếc a.
______
“Cậu đợi tôi lâu không?”
“Cậu làm bài thế nào?”
Hai người cùng đưa ra câu hỏi, Tần Phong chỉ muốn hỏi Mạnh Như có làm được
bài không?, nếu không làm được anh cũng không ngại dọn dẹp vài kẻ ngáng
đường giúp cô, dù sao cũng chỉ là vài lính tôm cua nhỏ, không đáng để
Mạnh Như phải chịu tai tiếng.
Tần Phong là như vậy, bao che rất rõ ràng.
“Rất tốt, cậu không cần lo lắng, cậu đợi tôi có lâu không?.”
Trước giờ ngoại trừ thầy cô đợi cô đi thi ra Mạnh Như chưa từng được người
khác đứng đợi, cảm giác khi ra ngoài liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai
của Tần Phong không hiểu sao tâm tình Mạnh Như lại lỡ mất một nhịp.
Nhưng lỡ thì lỡ cũng không thể ngăn được Mạnh Như thấy Tần Phong lẳng lơ.
Tần Phong bên ngoài thật lo lắng, anh đôi khi sẽ nhìn vào bên trong tấm
kính mờ, thấy được thân ảnh cô đang phải một mình tự rửa oan cho bản
thân mà anh lại bất lực đứng bên ngoài.
Tần Phong liền cảm thấy sâu sắc rằng anh hiện tại chẳng làm được gì cho cô cả.
Một chút cũng không.
“Không lâu, tôi đợi cả đời cũng được.”
Câu cuối Tần Phong hạ âm xuống, Mạnh Như chỉ nghe loáng thoáng, hiện tại đã quá giờ nghỉ trưa cô nghĩ mình nên về lớp đánh một giấc thật sảng
khoái.
Cô cũng từng ngủ gật trong lớp vì quá mệt mỏi, cảm giác thật sự khác hẳn khi ngủ ở nhà, rất tuyệt vời mặc dù hơi đau cổ.
“Về lớp thôi.”
Hai người chưa kịp nhấc chân thì một bóng dáng đã lao vút đến chỉ thẳng mặt Mạnh Như khiến cô có chút giật mình ngã ra sau.
“Mày dùng thủ đoạn gì để qua mặt được giáo viên, chắc chắn trên người mày
phải giấu thiết bị nào đó, tao sẽ báo cáo lên bộ giáo dục.”
Hứa Thư Nhã hét lên trong giận dữ.
Mạnh Như không phòng bị liền bị giật mình, cô cứ nghĩ mình sẽ đụng vào tường nhưng một cánh tay hữu lực đã kịp thời vươn ra đỡ lấy cô.
Tần Phong lo lắng hỏi:“Không sao chứ?”
Tần Phong cúi đầu nhìn người con gái trong ngực ánh mắt lo lắng, thấy Mạnh
Như bị giật cứng đơ theo phản xạ, Tần Phong quay đầu lên nhìn Hứa Thư
Nhã bằng ánh mắt thâm trầm đáng sợ.
Con cá này lại tự mình đưa đến cửa.
Hứa Thư Nhã thấy ánh mắt của Tần Phong không có một chút thiện ý nào nhưng
cô ta hiện tại đã tức giận đến cả người phát run, ánh mắt của Tần Phong
càng khiến cho sự ghen ghét của Hứa Thư Nhã lên đến đỉnh điểm.
"
Tôi không sao." Tiếng của Hứa Thư Nhã thật sự rất to mà Mạnh Như rất dở
trong khoản lấy lại cảm xúc khi bị giật mình, cả người cô cứng đờ không
những thế phía sau cô còn là Tần Phong lúc này đang ôm lấy cô vào lồng
ngực.
Thình thịch!
Cái cảm giác tim đập nhanh này lại đến.
Hứa Thư Nhã đứng đó to tiếng, ban nãy Trang Phóng Cầm đi vào văn phòng liền không đóng cửa tiếng ồn ào bên ngoài đã lôi kéo các giáo viên ra bên
ngoài.
Mạnh Như nhìn Hứa Thư Nhã sau đó hơi nhíu mày, một ý nghĩ kỳ cục liền hiện lên trong đầu cô:
Ra là cô ta tố cáo mình trông cũng xinh xắn đấy chứ, nhưng lại hành động như thể bản thân gặp vấn đề về thần kinh haiz.