Bước sang tháng tám thời tiết mát mẻ hơn so với mấy tháng đầu hè. Hơn
bảy giờ sáng mặt trời đã lên cao đỉnh đầu ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Tuy vậy nhiệt độ lại rất vừa phải không nóng không lạnh mà làm cho con
người ta muốn tắm nắng xúc động. Nhưng đứng ở ven đường chờ người,
Phương và lớp trưởng lại không có xúc động này. Hai người chốc chốc lại
ngó về một phía tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Đã qua giờ hẹn hơn mười
phút mà bóng dáng Kiều Anh còn không có xuất hiện, Phương nôn nóng lẩm
bẩm: "Không biết cô nàng này làm gì mà giờ còn chưa có tới."
"Khả năng là ngủ dậy muộn đi." Lớp trưởng suy đoán. Lại nhớ tới Phương có
điện thoại cậu liền đề nghị: "Cậu gọi điện cho cậu ấy thử xem." Nhắc đến điện thoại lớp trưởng lại hâm mộ muốn chết. Cậu đối với thứ này thèm
nhỏ dãi đã lâu. Nhưng bố mẹ cậu tuyệt nhiên không có nhả ra mua cho cậu. Tức chết cậu mà.
Phương nghe này vỗ trán, cô suýt quên mình có
điện thoại chuyện này. Vội vàng lấy ra điện thoại tìm số Kiều Anh gọi
đi. Đầu bên kia còn chưa bắt máy cô đã bị lớp trưởng bảo dừng lại. Cô
không hiểu ra sao lại thấy lớp trưởng hất hàm bảo cô nhìn phía trước.
Phương máy móc nhìn theo liền thấy Nhật Anh lái xe lao về phía hai
người. Còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy Kiều Anh từ đằng sau ló đầu ra quơ quơ điện thoại gào lên: "Muộn rồi. Đi thôi."
Sau đó hai người cứ thế phóng xe đi rồi. Để lại Phương và lớp trưởng bốn mắt nhìn nhau mất
mấy giây mới vội bò lên xe nhấn ga đuổi theo. Mắt thấy còn cách xe Kiều
Anh năm bảy mét, Phương quay sang hỏi lớp trưởng: "Sao cậu ta lại ở đây
nhỉ?" Phải biết rằng thành phố cách huyện bọn cô gần mười km đâu. Nếu
không có việc gì ăn no rửng mỡ mới về đây vào sáng sớm.
"Tớ sao biết." Lớp trưởng không mấy để tâm trả lời. Lúc này cậu đang tập
trung quan sát hai người phía trước đâu. Lần trước ở nhà cũ Kiều Anh cậu đã nghi ngờ hai người này rồi. Hôm nay coi như đã được chứng thực.
Không được đến hài lòng đáp án Phương chỉ có thể tự biên tự diễn nói: "Chắc
là đến thăm mấy em mèo con. Nghe nói Kiều Anh muốn cho cậu ta một con về nuôi."
Lớp trưởng sâu kín nhìn Phương một cái. Lúc trước chuyện
cậu yêu thầm Lan là cô nàng này phát hiện ra đi. Nhật Anh đều biểu hiện
rõ ràng thế này mà cô nàng này hồn nhiên không biết. Chẳng lẽ lần trước
chỉ là mèo mù gặp cá rán, thực chất cô nàng này là thần kinh thô. Cậu
thử hỏi: "Cậu không thấy hai người kia có thể là đang yêu đương sao?"
Phương lập tức phủ nhận: "Không thể nào."
"Vì sao á?" Lớp trưởng cũng rất giật mình trước phản ứng của Phương. Chẳng
lẽ là cậu phán đoán sai lầm. Phương lái xe lại gần chút lớp trưởng nhỏ
giọng nói: "Cậu chắc là biết chuyện Nhật Anh được tỏ tình vào ngày lễ
tình nhân đi."
Được đến cái gật đầu của lớp trưởng Phương lại nói tiếp: "Người tỏ tình với
Nhật Anh là hoa khôi ở trong trường đấy. Tuy là Anh Anh cũng rất xinh
xắn nhưng so với cô nàng hoa khôi kia, Anh Anh còn kém chút. Thế mà Nhật Anh đến ngó con nhà người ta một cái cũng không, trực tiếp cự tuyệt
luôn. Cậu nghĩ cậu ta có thể thích Anh Anh sao?" Không thích thì lấy đâu ra yêu với chả đương.
Lớp trưởng nghe lý do này xong sợ ngây
người. Không nghĩ cô bạn mình ngây thơ đến tận đây. Cậu bất đắc dĩ nói:
"Thích một người đâu chỉ là vẻ bề ngoài. Còn nhiều thứ khác lắm mà."
"Con trai không phải yêu bằng mắt sao?" Phương vẫn giữ vững lập trường.
Đây là sự thật không thể bàn cãi, con trai tuổi nào cũng sẽ bị vẻ ngoài
xinh đẹp của con gái hấp dẫn. Nhưng hấp dẫn là một chuyện muốn phát
triển thành thích thậm chí thành yêu sâu sắc thì phải là sự hòa hợp của
hai tâm hồn. Cũng không ngoại trừ trường hợp yêu nhau từ cái nhìn đầu
tiên. Nhưng mà lớp trưởng cũng không muốn thảo luận vấn đề con trai yêu
bằng mắt hay bằng thứ gì. Cậu chỉ muốn nói cho Phương biết hai người kia đang yêu nhau mà thôi. Còn nếu Phương không tiếp thu vậy thôi bỏ đi.
Sau này đừng trách cậu không nói cho cậu ta biết là được, hừ.
"Tùy cậu." Ném xuống câu này lớp trưởng tăng tốc độ đuổi theo Nhật Anh.
Phương không cam lòng yếu thế cũng nhấn ga theo sát. Chỉ trong chốc lát
hai người đã đuổi kịp Nhật Anh và Kiều Anh. Đập vào trước mắt hai người
là hình ảnh Kiều Anh đang ngồi gặm bánh bao. Phương trước nay thẳng tính lại vừa bị lớp trưởng nghi ngờ năng lực phán đoán. Cô nàng nóng lòng
muốn chứng minh phán đoán của mình là đúng nên vừa gặp Kiều Anh đã vội
vàng hỏi: "Cậu và Nhật Anh yêu nhau à?"
Kiều Anh đang nhai kỹ
nuốt chậm bánh bao bị câu hỏi này của Phương nghẹn tới rồi. Cô gian nan
nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng rồi quay sang hỏi ngược lại
Phương: "Sao cậu lại hỏi vậy?" Chẳng lẽ chuyện cô với Nhật Anh rõ ràng
đến cô nàng thần kinh thô này cũng nhìn ra.
Phương bĩu môi trả
lời: "Lớp trưởng bảo với tớ thế. Nhưng tớ không tin." Còn vô cùng khẩn
thiết hỏi Kiều Anh: "Hai người không yêu nhau đúng không?"