Đợi một nhà ba người soạn xong đồ đạc thì thời gian cũng điểm tới 10
giờ sáng. Hôm nay cả nhà dự định đi ra ngoài vùng ngoại ô cắm trại, sau
đó là cùng nhau ngắm hoàng hôn ở trên đỉnh ngọn núi gần đó.
Nghe
bảo núi Hoàng Khí rất đẹp, ở đây cũng là địa điểm tốt nhất để cùng nhau
cắm trại gia đình. Ngọn núi còn có cáp treo dễ di chuyển, chủ yếu là lên đỉnh núi để ngắm bình minh và hoàng hôn.
Còn khu vực cắm trại thì ở dưới gốc chân núi. Ở đây có đủ các khu vực vui chơi cho trẻ em, vừa an toàn, vừa thoáng khí.
Trước khi đi, Hứa Hiên Trạch kiểm tra lại đồ đạc cá nhân và đồ bảo hộ. Anh
chất từng túi đồ lên lưng sau của chiếc xe bán tải gia đình.
Còn Cung Ân Tố sửa soạn lại quần áo cho Cung Ngọc, rồi bế cậu ngồi ngay ngắn lên hàng băng ghế phía sau.
Đặt Cung Ngọc vào vị trí an toàn, Cung Ân Tô tiếp tục đi đến trước cửa nhà, có thím Hai đang cầm một cái giỏ làm bằng tre lớn. Bên trong đã chuẩn
bị đủ đồ ăn cho buổi cắm trại. Cung Ân Tố cười cười cảm ơn thím Hai, tay vừa đưa ra chuẩn bị nhận cái giỏ tre lớn, có điều giỏ chưa đến tay đã
bị bàn tay khác dành trước.
- Nặng lắm, để anh cầm cho.
Cung Ân Tố gật đầu nói cảm ơn anh. Thím Hai nhìn hai người trẻ tuổi mắt liếc đưa tình với nhau, bà che miệng cười khúc khích.
Xong xuôi tất cả, một nhà ba người bắt đầu xuất phát. Cung Ngọc ngồi phía
sau phấn khích muốn đứng lên liền bị Cung Ân Tố ép ngồi im. Dù vậy vẫn
không không chế được hai cánh tay nhỏ như ngó sen của cậu.
Cung
Ngọc quơ quơ hai tay trên không trung, đầu lắc lư vui vẻ, miệng nhỏ ngân nga vài câu hát đã học được trên ti vi trong chương trình trẻ em.
Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố giao mắt với nhau, miệng cười rạng rỡ, cả hai đồng thanh hát theo Cung Ngọc.
Đi xe cũng chỉ mất có 45 phút. Hứa Hiên Trạch đánh tay lái di chuyển xe vào bãi đỗ.
Lúc đưa đồ trên xe xuống, Cung Ân Tố đứng ở kế bên phụ giúp anh, còn Cung
Ngọc đứng ở một gốc nhỏ an toàn, tự mình cầm đồ chơi robot.
Ánh
mắt Cung Ngọc vừa chơi vừa quan sát xung quanh, bất ngờ nhìn thấy người
quen, Cung Ngọc chạy tới bên chân Cung Ân Tố, kéo nhẹ ống quần cô:
- Chị Ân Tố, ở kia có phải chị Tổ Nhi không ạ?
Cung Ân Tố dõi mắt nhìn theo hướng tay Cung Ngọc chỉ tới. Cô phát hiện Tổ
Nhi đang đeo cái balo nhỏ màu hồng nhạt, là cái balo Tổ Nhi cũng thường
hay đeo đi học.
Đi kế bên là còn có.... Tang Niên?
Giây sau cô phát hiện Tang Niên đeo balo to chuyên dụng để leo núi, cậu ta nắm
lấy tay Tổ Nhi rồi kéo đi. Khuôn mặt điển trai ưa nhìn treo nụ cười
khoái trí, còn cô bạn kế bên thì mặt mũi hầm hầm, bí xị.
Có điều
Cung Ân Tố là người rất giỏi quan sát người khác. Tuy ngoài mặt Tổ Nhi
khó chịu nhưng cũng không thể che giấu được hai bên má đỏ nhạt. Hành
động chớp mắt liên tục và đảo mắt nhìn xung quanh đã bán đứng, Cung Ân
Tố biết, Tổ Nhi đây là đang xấu hổ, bên trong rất thích Tang Niên vậy mà ngoài mặt cứ làm ra vẻ chán ghét cậu ta.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, khoé miệng nhếch lên một đường cong nhỏ.
Hứa Hiên Trạch cầm đồ trên tay, mắt nhìn sang khó hiểu. Lúc này Cung Ân Tố kể hết mọi chuyện mình vừa thấy cho anh nghe.
Cả hai vừa đi vừa nói cho đến khi tới khu cắm trại.
Nhìn khắp nơi không thấy Tổ Nhi và Tang Niên ở đâu cả. Chắc có lẽ cả hai người đã đi leo lên đỉnh núi rồi.
Mà cũng đúng, vì dù sao ở khu dưới này đa phần là dành cho gia đình, ai có con trẻ đều đưa tới đây trước, xem như là khu vui chơi nhỏ của trẻ em
vậy.
Cung Ân Tố trải một tấm thảm nhỏ lên mặt cỏ xanh mướt, Hứa Hiên Trạch nhanh nhẹn phụ giúp cô dựng thêm cái lều đủ cho ba người.
Anh chất đồ đạc vào bên trong lều, còn phía thảm ngoài thì Cung Ân Tố đã bày xong thức ăn nhanh, món tráng miệng ra ngoài.
Về phía Cung Ngọc, thằng nhóc vốn hiếu động, từ sớm đã tách ra khỏi hai
người và đi kết bạn với những đứa trẻ ngang tuổi ở đây. Tuy tách ra
nhưng Cung Ngọc luôn ở trong tầm mắt của hai người.
Chơi đến khi mệt muốn đứt hơi, thời gian cũng trễ, Cung Ngọc đói bụng chạy lạch bạch về chỗ của mình.
Cung Ân Tố dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, Hứa Hiên Trạch cầm lấy một cái
sandwish bỏ lên dĩa nhỏ, thêm chút cà chua bi và mấy loại trái cây tráng miệng khác. Anh đưa tới cho Cung Ngọc.
Cậu nhóc khì khì cười nhận lấy, sau đó ngay ngắn ngồi kế bên Cung Ân Tố ăn bữa trưa của mình.
Cung Ân Tố không ăn sandwish, nhưng còn có món mì ý hầm thịt sốt phô mai, cô múc một ít cho vào dĩa rồi ăn. Hứa Hiên Trạch cũng ăn món giống cô.
Ba người ăn xong thì đã tới 1 giờ chiều. Nắng đã lên cao, tuy rằng hai bên che lấp bởi hàng cây xanh, nhưng nắng vẫn hắt vào người. Vì vậy cả ba
người thu dọn thảm ở ngoài, sau đó chui vào cái lều mà Hứa Hiên Trạch
dựng lên.
Ngủ một giấc tới gần chiều, cả nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc và đi lên cáp treo. Thời gian sắp đến, hoàng hôn gần buông xuống.
Đến đỉnh núi, Cung Ngọc an toàn nằm gọn trong vòng tay Hứa Hiên Trạch. Nhóc mở to mắt tròn nhìn ánh sáng đỏ rực ngà ngà cam sáng trước mắt.
Lần đầu nhìn cảnh đẹp, cậu vỗ tay vui vẻ, chỉ chỉ Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố cùng nhau xem, cậu muốn chia sẻ những điều tốt cho cả hai người mà
cậu quý mến.
Trước khi mặt trời chuẩn bị ẩn sau vách núi, Cung Ân Tố đưa điện thoại lên chụp ảnh selfie cả ba người. Nụ cười rực rỡ tươi
rói còn sáng hơn cả sắc đỏ cam của mặt trời.
Kết thúc chuyến đi
chơi, Cung Ngọc mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đợi lúc cậu tỉnh dậy thì đã là
sáng hôm sau. Chị Ân Tố đi học, anh Hiên Trạch thì đi làm, chỉ còn có
mỗi cậu ở nhà với vú nuôi. Cậu cũng rất muốn được sớm đi học với bạn bè.
Thế là để triết thời gian, Cung Ngọc tự mình ngồi vẽ lại những
bức tranh xinh đẹp ngày hôm qua. Từ khoảnh khắc chơi ở khu vui chơi cùng bạn bè, đến cảnh cả nhà ba người cùng ngồi ăn hay nằm ngủ trong túp lều đều được Cung Ngọc tỉ mỉ vẽ lại.
Từng đường nét vẽ non nớt tái
hiện khung cảnh hạnh phúc ngày hôm qua. Cuối cùng chính là bức vẽ với ba hình người cười sáng rọi, phía sau lưng là bầu trời đầy ánh đỏ cam chói loá.