Lâm Oản Oản nấu cơm ở trong bếp, hoàn toàn không biết hai đứa nhỏ kia đã nghĩ ra kế hoạch báo thì giúp cô.
Làm cơm xong, cô cởi tạp dề ra, vừa muốn bưng đồ ăn đến bàn ăn, thì ở bên
cạnh lại vươn ra một cánh tày dài, ngón tay người đàn ông rất dài, xương ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, như là một tác phẩm
nghệ thuật hoàn mỹ.
Anh trầm mặc bưng đồ ăn tới đặt trên bàn ăn.
"Anh, sao anh lại đến đây?" Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, Lâm Oản Oản nhịn không được lại khẩn trương.
Lâm Oản Oản bưng đồ ăn, cẩn thận đi theo sau Tiêu Lăng Dạ, đặt đồ ăn lên bàn ăn, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn đã ngồi vào bàn.
Lâm Oản Oản: "..."
Thật là một chút cũng không khách khí mà.
"Tôi đi gọi hai đứa nhỏ ra ăn cơm."
Kêu hai đứa nhỏ ra ăn cơm..
Lời này giống như là lời nói của người vợ nói với chồng của mình, sắc mặt
của Tiêu Lăng Dạ lúc này mới tốt hơn một chút, anh gật đầu: "Ừm!"
Lâm Oản Oản ngay lập tức rời khỏi.
Má ơi!
Cùng loại người lạnh lùng như Tiêu Lăng Dạ ở chung, cô có cảm giác trái tim
của cô có thể bị dọa đến mức có thể dừng bất cứ lúc nào!
Rất có tính thử thách người.
Lâm Oản Oản gọi hai đứa nhỏ ra ăn cơm. Cùng nhau ăn.
Lúc ăn cơm, Lâm Oản Oản mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vùi đầu ăn không nói lời nào, Tiêu Lăng Dạ an vị ngồi đối diện cô, cô có thể cảm giác được ánh
mắt lợi hại của anh như có như không dừng trên người cô, Lâm Oản Oản
càng không dám ngẩng đầu.
Ăn cơm mà cũng vô cùng dày vò.
Sau khi ăn xong, Tiêu Diễn theo thói quen bắt đầu thu dọn bát đũa.
"Papa, sắc mặt của ba thật khó coi, có phải là bệnh rồi hay không?"
Lâm Oản Oản theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ đang ngồi ở đối diện không được tốt lắm.
Từ lúc ở Thành Điện Ảnh trở về, trời cũng đã tối, xe lại không có bật đèn
mà một đường chạy về, hơn nữa khí tràng của Tiêu Lăng Dạ cường đại, Lâm
Oản Oản căn bản không dám nhìn anh, nên không có phát hiện sắc mặt anh
không tốt.
Mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt giăng đầy tơ máu, nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt anh rất rõ, sắc mặt cũng
có chút tái nhợt.
Anh hình như có chút khó chịu, cau mày, một tay chống trán, ngón táy không ngừng ra sức ấn huyệt thái dương.
"Boss.."
"Thời gian tan tầm. Không cần kêu boss!"
"Anh thấy không thoải mái sao?"
"Không có chuyện gì!"
Thanh âm vẫn lạnh băng như trước, không có gì khác ngày thường.
Lâm Oản Oản: "..."
"Papa, có phải là ba lại ngủ không được hay không?" Vẫn là Tâm Can hiểu rõ
tình huống của anh, ngay lập tức rót cho anh ly nước, vẻ mặt lo lắng
nhìn anh.
Tiêu Lăng Dạ xoa xoa đầu của bé, ánh mắt ôn hòa chút: "Không có chuyện gì!"
"Gạt người! Ba xem mặt của ba trắng như quỷ vậy đó!"
Tâm Can quay về phía phòng bếp hét lớn: "Chú hai, đã mấy ngày papa không ngủ rồi?"
"Vài ngày!" Tiêu Diễn nghiêng đầu thăm dò, cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Oản
Oản, sau đó nói: "Theo chú được biết, từ sau lần ngủ mười mấy tiếng thì
chứng mất ngủ của ba cháu càng nghiêm trọng, gần đây ngủ nhiều nhất cũng chỉ có hai giờ."
Nước mắt của Tâm Can ngay lập tức tụ lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Đừng lo lắng, pa pa không sao."
"Con cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, sao có thể dễ lừa như vậy chứ!"
Tâm Can ngay lập tức trừng mắt liếc anh một cái, lau nước mắt chạy đi, Lâm
Duệ ngay lập tức đuổi theo, thấy thế, Lâm Oản Oản cũng đi theo.
Tâm Can chạy đến ban công, tránh trong góc tối không ngừng lau nước mắt.
"Đừng khóc, em khóc nhìn thật xấu."
Lâm Duệ còn chưa nói dứt câu, Tâm Can liền "Oa" một tiếng khóc rống lên, bé đặt mông ngồi trên mặt đất, lau nước mắt không ngừng: "Papa của em sắp
chết, ô ô.. Tâm Can không có mẹ đã thật đáng thương, nếu papa cũng chết, Tâm Can liền thành cô nhi. Ô ô ô.."
Sắp chết!
Lâm Oản Oản hoảng sợ, cô nhanh chóng ngồi xuống: "Tâm Can, cháu nói cái gì vậy,
papa của cháu còn khỏe như vậy sao có thể chết.."
Tâm Can khóc đến hốc mắt đỏ bừng, bé khóc thút thít nói ngọn nguồn cho Lâm Oản Oản.
Lâm Oản Oản nghe những câu đứt quãng của bé, rốt cuộc cũng hiểu được mọi chuyện.
Từ lúc anh mười lăm tuổi bị bệnh đến tận bây giờ cũng đã mười lăm năm, mới đầu, vừa bị bệnh này anh có thể thông qua cồn, thuốc ngủ phụ trợ để đi
vào giấc ngủ, nhưng thời gian dài, thân thể cũng miễn dịch đối với cồn
cùng thuốc ngủ, mấy thứ này đối với anh dần dần mất đi hiệu quả.
Sau đó anh lại bắt đầu lợi dụng thôi miên để cho anh đi vào giấc ngủ.
Nhưng Tiêu Lăng Dạ có tâm lý phòng ngự rất mạnh, bác sĩ thôi miên bình thường không có được sự tín nhiệm của anh, nên rất khó thôi miên anh, vì để
chữa khỏi bệnh cho anh, Tống Liên Thành lớn lên từ nhỏ với anh liền đi
cố tình đi học thôi miên.
Mới đầu, anh ta đúng là có thể thôi
miên phụ trợ Tiêu Lăng Dạ đi vào giấc ngủ, nhưng dần dần, hiệu quả thôi
miên cũng càng ngày càng nhỏ.
Mấy năm gần đây, chứng mất ngủ của
anh cũng càng ngày càng nghiêm trọng, liên tục mấy năm nay mỗi ngày giấc ngủ của anh còn không đến bốn tiếng, mất ngủ nghiêm trọng khiến tâm
tình của anh trở nên vô cùng táo bạo, cả người cũng ngày càng lạnh như
băng.
Chuyện này cũng không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng
nhất chính là chuyện mất ngủ này đã ảnh hưởng tới sức khỏe của anh. Bởi
vì mất ngủ thời gian dài, hơn nữa anh lại làm việc với cường độ cao,
thân kinh của anh căng thẳng liên tục, Tống Liên Thành cũng đã cảnh cáo
anh rất nhiều lần, nếu anh không điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi thật
tốt, thì có thể đột tử bất kỳ lúc nào.
"Ô ô.. Tâm Can không muốn papa chết.."
Nghe xong, Lâm Oản Oản vô cùng khiếp sợ.
Lần trước từ phản ứng của Tiêu Diễn cô cũng có thể nhìn ra Tiêu Lăng Dạ có
chứng mất ngủ, nhưng cũng không nghĩ tới tình huống của anh lại nghiêm
trọng như vậy.
Một lúc lâu sau Lâm Oản Oản mới tìm về thanh âm của chính mình: ".. Không có biện pháp trị liệu sao?"
Tâm Can khóc đến thở không ra hơi, thút thít nói: "Vẫn đều nhờ chú Tống thôi miên papa, nhưng không chắc có thể thành công."
"Thế nhanh gọi anh ta đến đi."
Điểm đó, không cần Lâm Oản Oản nói, Tiêu Diễn đã gọi điện thoại cho Tống
Liên Thành, hai mươi phút sau, Tống Liên Thành liền tới biệt thư,
"Tống Liên Thành, cậu nhanh xem thử anh trai của tôi đi!"
Tống Liên Thành nhanh chóng chạy tới, nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Lăng Dạ, sắc mặt anh ta cũng đổi đổi: "Mấy ngày không chợp mắt rồi?"
"Hồ nháo! Thân thể của cậu chính cậu còn không hiểu nữa sao!"
"Ngủ không được!"
Tống Liên Thành: "..."
Anh ta còn có thể nói gì đây.
"Tống Liên Thành, mau thôi miên cho anh của tôi đi!"
"Ở trong này?"
"Đi biệt thự số 1!"
Bọn họ ngay lập tức rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duệ cũng có chút lo
lắng, thấy thế, Lâm Oản Oản cũng kéo Lâm Duệ đi theo: "Chúng ta cũng qua đó nhìn xem."
"Dạ!"
Bọn họ đều tới biệt thự số 1, đi thẳng tới phòng Tiêu Lăng Dạ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Oản Oản đến phòng Tiêu Lăng Dạ, phòng của anh trông vô cùng nặng nề, tất cả mọi thứ trong phòng đều được trang hoàng theo
tông màu tối, trên chiếc bàn cạnh giường có đặt một mấy âm hưởng cổ, lúc này đang chậm rãi phiêu ra thanh âm nhẹ nhàng thư giãn để thôi miên.
Tấm màn trong phòng anh được đóng kín gắt gao, một tia sáng cũng không lọt vào.
Tiêu Lăng Dạ cùng Tống Liên Thành đi vào phòng.
Tiêu Diễn cùng bọn cô ở bên ngoài, Tiêu Diễn giải thích: "Lúc thôi miên không thể bị quấy rầy."
Lâm Oản Oản gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Bọn họ lo lắng ở bên ngoài chờ đợi.
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Tống Liên Thành cười khổ đi tới, anh ta nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu.