Giọng nói sang sảng của La Tấn Duật lọt vào tai con gái Diệp Khê, cô ta đang
gào khóc bên trong phòng khám nghiệm đột ngột chạy ra bên ngoài mặt mày
dữ tợn chỉ thẳng vào Trần Uyển Khanh, la lớn:
- Là bà có phải không? Là bà ganh ghét mẹ tôi nên đã sát hại bà ấy đúng không?
Cô ta nhào tới vung tay vào mặt Trần Uyển Khanh nhưng may là mọi người can ngăn kịp thời. Tinh thần của cô ta đang rất bất ổn nên Tuệ Ngọc ra hiệu cho La Tấn Duật đưa người đi trước, còn mình thì ở lại lựa lời trấn an:
- Mong cô nén đau buồn, tôi biết là ai ở trong hoàn cảnh này cũng đều
không thể giữ được bình tĩnh, nhưng muốn tìm ra hung thủ trước tiên mọi
người phải phối hợp với cơ quan điều tra mới mong sự việc được nhanh
chóng sáng tỏ.
Con gái của Diệp Khê sững lại rồi ôm mặt đứng khóc thảm thiết, trong một thời gian ngắn
khó có thể để cô ấy vượt qua cú sốc to lớn này, nhưng mấy lời đơn giản
của Tuệ Ngọc đã thành công trấn tỉnh được cô ta nên dù muốn dù không
cũng phải ngoan ngoãn nghe lời đi theo cán bộ phụ trách vào phòng thẩm
vấn.
Doãn Tư Nghị chứng kiến
hết một màn vừa rồi ở đằng xa, anh bước lại gần vỗ nhẹ vào lưng của Tuệ
Ngọc, trao cho cô một nụ cười tuyên dương đầy ấm áp. Rõ ràng là bản thân cũng đang rối bời mà vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh để khuyên nhủ người
khác, xem ra những bài học anh dạy cô trước đây đều không uổng công vô
ích.
Bầu trời lại kéo mây đen
xám xịt, mưa lất phất rơi từng hạt nhỏ trên cầu vai của hai người, Doãn
Tư Nghị kéo sợi dây chun trên tóc Tuệ Ngọc xuống, tém lại mái tóc ngắn
trên vai của cô buộc lại gọn gàng, anh áp khuôn ngực gần sát vào lưng
của cô, thì thầm bên tai thật khẽ:
- Không sao đâu.
Mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh quấn lấy khứu giác của Tuệ Ngọc, cô muốn
dựa dẫm vào anh như mọi ngày, anh cũng đã giơ tay ra đỡ lấy nhưng sực
nhớ là đang ở trước cửa cơ quan cô liền giật mình đứng thẳng người, chỉ
gật đầu đáp lại.
Doãn Tư Nghị
có chút không vui, gương mặt tuấn tú vừa rồi còn mang nét dịu dàng giờ
đã trở nên nghiêm khắc. Anh chẳng nói thêm gì, xoay mũi giày sải nhanh
bước chân đi vào phòng thẩm vấn, Tuệ Ngọc vô tư không thèm suy đoán tâm
tư của anh chỉ vội vàng đuổi theo phía sau.
Ở hai gian phòng kín khác nhau, cán bộ điều tra đang lấy lời khai của hai người phụ nữ, một người là con gái ruột của nạn nhân và một người đang
tạm thời là nghi phạm.
Con gái
của Diệp Khê tên là Quách Ánh, cô ta cho hay tối đêm qua mẹ của mình dạy thêm ở trung tâm, bình thường bà về nhà rất khuya nên cả nhà đi ngủ
trước. Sáng sớm nay mới phát hiện bà không có ở nhà, còn chồng của bà
mới đi tập huấn từ tỉnh khác về thì nghe được tin dữ của vợ. Cô ta còn
cho biết thêm mẹ của mình xưa nay không hề có xích mích với bất kỳ ai,
nhưng trước đó hai ngày có cãi nhau với đồng nghiệp ở trường học, vì
chuyện này mà bà đã rất giận dữ.
Sau một hồi tra hỏi, Đàm Khiết khuyên người nhà nên ký giấy xác nhận cho
Đội Pháp y tiến hành mổ tử thi để có thể tìm hiểu kỹ càng cách thức ra
tay của hung thủ, nhưng con gái của Diệp Khê lại khăng khăng từ chối. Cô ta cho rằng mẹ mình đã chết thê thảm như thế rồi nếu còn tiếp tục phanh thây xẻ thịt thì làm sao bà có thể siêu thoát được.
Đúng lúc này Doãn Tư Nghị đi vào, anh đẩy tờ biên bản cho phép khám nghiệm
tử thi tới trước mặt Quách Ánh, giương đôi mắt sáng ngời nhìn cô, nhẹ
giọng khuyên nhủ:
- Nếu như sợ
thân xác không toàn vẹn sẽ chẳng thể siêu thoát thì mẹ của cô lấy mắt ở
đâu để dò đường mà xuống âm ty địa phủ? Cô cũng đã thấy bà ấy bị sát hại dã man như thế nào rồi đấy, mổ tử thi là cách nhanh nhất để chúng tôi
giúp gia đình tìm ra hung thủ, bắt hắn phải lãnh chịu sự trừng phạt và
trả lại phần thi thể bị mất cho nạn nhân. Đừng sợ thân xác không nguyên
vẹn sẽ không thể siêu sinh, bởi người chết thì hồn bay, biết đâu chừng
bà ấy đang ở quanh quẩn đâu đây chờ cô ký vào tờ giấy này để chúng tôi
mau chóng tìm ra thủ phạm, có như vậy bà ấy mới yên tâm mà chuyển kiếp
đầu thai.
Tuệ Ngọc áp tay lên
tấm kính lớn nhìn kỹ gương mặt tự tin của Doãn Tư Nghị, anh là một bác
sĩ tận tụy với nghề, những xác chết dưới tay anh chưa bao giờ phải chịu
ấm ức khi nắp quan tài đóng lại. Người ta nói làm nghề pháp y thì sẽ bị
vong linh đeo bám, lúc nào cũng mệt mỏi âm u, nhưng cô quen biết anh từ
khi mới lọt lòng, quan sát anh từ lúc mới bắt cầm con dao mổ đến giờ vẫn một dáng vẻ rạng ngời như vậy. Đối với cô, anh không chỉ là một người
anh trai, một người bạn mà còn là thần tượng để cô học hỏi noi gương.
Sau khi nghe mấy lời khuyên
giải của Doãn Tư Nghị cuối cùng Quách Ánh và cha mình cũng đồng ý ký
giấy xác nhận cho phép mổ khám nghiệm tử thi. Lúc này Trần Uyển Khanh
cũng từ phòng thẩm vấn đi ra, Tuệ Ngọc nhanh chóng bước tới gần lo lắng
hỏi han:
- Thế nào rồi mẹ?
- Chỉ là hỏi về vụ cãi cọ hôm nọ thôi, mẹ cũng không ngờ Diệp Khê lại chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Bà lộ vẻ đau buồn, chậm rãi lau nước mắt, dù gì cũng là đồng nghiệp bao
nhiêu năm, giờ xảy ra chuyện thật khiến người ta cảm thấy thương xót.
La Tấn Duật cầm tập hồ sơ bước ra, dừng trước mặt hai mẹ con Tuệ Ngọc,
thấy sắc mặt của cô không tốt anh liền điều chỉnh giọng nói sao cho thật nhẹ nhàng:
- Cảm ơn dì Trần đã phối hợp, trước mắt thẩm vấn đến đây thôi, nếu có gì cần bổ sung làm phiền dì giúp đỡ chúng cháu.
- Tất nhiên rồi.
Trần Uyển Khanh thổn thức rồi vỗ vào tay con gái dặn dò:
- Mẹ còn phải quay về trường dạy buổi chiều, tối nay mẹ có hầm canh giò con với Tư Nghị về sớm nhé.
Nghe tới món thịt cơn buồn nôn đang trực chờ trong cổ họng của Tuệ Ngọc lại
ập tới, cô bụm miệng nôn khan, mật vàng muốn vọt trào ra ngoài. La Tấn
Duật thấy thế vội bước lại gần nhưng còn chưa kịp áp sát thì sau lưng
của cô đã có bàn tay vuốt ve nhè nhẹ, hơi ấm quen thuộc truyền tới làm
cô dễ chịu hơn rất nhiều.
- Tụi cháu sẽ cố gắng về sớm, dì đi đường cẩn thận nhé.
Cô nghiêng đầu nhìn Doãn Tư Nghị ở ngay bên cạnh, anh chạm mắt cùng cô, đáp lại một nụ cười đầy ý tứ: