Vẫn là vòng tay ấm áp thường ngày, vẫn là giọng trầm dịu dàng thân thuộc,
nhưng những xúc cảm trong tim Tuệ Ngọc dường như đã đổi khác. Có thứ gì
đó thôi thúc, có một chút quyến luyến nơi đầu môi khiến cô đờ đẫn không
muốn rời, bàn tay mảnh khảnh bấu chặt vào vạt áo của anh, cô đã chẳng
còn là đứa bé. Nên hay không nên ôm lấy người đàn ông mình gọi bằng chú
mỗi ngày bằng sự thắm thiết của một cô gái ở lứa tuổi đôi mươi.
Khi cô còn đang bối rối với những băn khoăn thì vòng tay của Doãn Tư Nghị
đã nới lỏng, môi hôn cũng đã dứt. Anh giơ tay vuốt đôi má đỏ hây hây,
nhìn cô với ánh mắt ôn hòa thường thấy.
- Hôm nay không cắn anh nữa à?
Ngước đôi mắt trong veo lên cao, Tuệ Ngọc ngẩn ra như đang say rượu, rồi từ
trong mơ màng cô sực tỉnh vội đưa tay lên che lấy môi mình, hơi ấm của
anh vẫn còn đọng lại, cô giật mình lùi ra sau một bước nhìn anh đăm đăm, trái tim kêu gào "thình thịch, thình thịch".
Lạ quá! Lạ đến mức cô không tiếp nhận nổi, tận sâu trong ngực có thứ gì đó râm ran như muốn vụt ra lại như muốn găm sâu thêm nữa. Anh đứng đó nhìn cô, khóe môi nâng lên cười ngọt, gấp chiếc ô lại, tiến thêm một bước để đứng sát vào cô.
- Hôm nay không cắn nữa, ngày mai có muốn hôn anh không?
Da mặt Tuệ Ngọc đã nóng đến mức muốn nứt ra, cô phùng má nhìn Doãn Tư Nghị hất cằm lên định cãi lại, nhưng trước nay cô chưa bao giờ thắng được
con người không biết xấu hổ này nên có tốn sức cũng chưa chắc đã là
hay.
Nhìn chiếc taxi đang từ
xa chạy tới, cô bước ra sát mép đường rồi quay lại nhìn anh, đôi mắt
trong veo như hòn ngọc, môi nhỏ cong lên chất chứa ý cười.
- Chú không nghe người ta nói "chú cũng giống như cha" sao? Ai đời lại muốn yêu đương với người nhà. Phạm pháp đấy!
Cô tinh nghịch nháy mắt một cái, sợ anh đuổi theo dạy dỗ cô liền nhanh chân chui tọt vào trong xe, giục tài xế mau mau rời khỏi.
Doãn Tư Nghị siết chiếc ô trong tay, mặt xụ xuống vô cùng khó coi. Đám mây
đen trên trời đã tản bớt, vài tia ấm hắt xuống gương mặt sáng lạn của
anh, soi rọi rõ những kế hoạch mới vừa nảy nở.
- Chú cũng như cha? Nếu em muốn thì anh cũng có thể cho em làm mẹ! Đằng nào chúng ta cũng phải là của nhau thôi.
Anh đảo mắt, dáng dấp cao ngạo thẳng tắp, chắp tay ra sau lưng bước từng bước khoan thai vào lại cơ quan.
La Tấn Duật chặn Tư Nghị ở cửa phòng giám định, anh vừa nghe được chuyện đình chỉ của Tuệ Ngọc liền chạy ngay tới đây.
- Cậu định đi tìm Cục trưởng sao? Tình hình bây giờ phức tạp cứ cho em ấy về trường đi đã, đợi vụ án này xong hãy tính sao?
Doãn Tư Nghị bước hết ba bậc tam cấp, đứng trước mặt bạn thân, nhẹ trả lời:
- Đây là cậu muốn, không phải cô ấy muốn. Ở lại là do cô ấy chọn, tôi
không hề ép. Vả lại vụ án này bao giờ thì kết thúc... cậu có biết trước
được không?
La Tấn Duật bất động, nhìn bóng lưng của Doãn Tư Nghị đã sắp khuất sau cánh cửa anh vội vàng đuổi theo.
- Nhưng bây giờ dì Trần đang là…
- Đội trưởng La, tôi chăm cô ấy lớn, tôi biết rõ cô ấy muốn gì, và biết
điều gì là tốt cho cô ấy nhất. Có tôi ở đây, cậu không cần phải lo lắng
nhiều đâu.
Nụ cười trên môi
Doãn Tư Nghị vẫn hòa nhã như thế nhưng La Tấn Duật cảm thấy rất xa vời,
nó khiến anh thấy mình không sánh bằng, không đuổi kịp, và chẳng có tư
cách chen vào chuyện của người con gái anh thương.
…
Huỳnh Lẫm vừa nhận được kết quả giám định mẫu sinh thiết từ thi thể của Quách Ánh, anh đưa lại cho Doãn Tư Nghị xem, kết quả vẫn thất vọng như mọi
lần.
- Bọn chúng làm bằng cách
nào vậy nhỉ? Thời gian ngắn như thế mà vẫn làm rất trơn tru không để lại chút manh mối nào, chẳng lẽ vụ án cứ đi vào ngõ cụt mãi sao?
- Nói không chừng hắn đang ở gần đây vừa xem chúng ta phá án vừa ngoác miệng cười đấy.
Lâm Thiên Nhật nửa đùa nửa
thật tiếp lời Huỳnh Lẫm. Cây bút trên tay Doãn Tư Nghị khựng lại, anh
đạp chiếc ghế xoay, gõ trên bàn phím truy cập vào hệ thống dữ liệu DNA
trên máy tính tìm tên của ba mình và Trần Uyển Khanh, hệ thống đã quy
chuẩn thông tin của hai người, anh liền thở phào nhẹ nhõm. Gom tài liệu
trên bàn, anh đứng lên gọi mọi người.
- Tập trung tới phòng họp thôi, hôm nay lại phải tăng ca đấy.
Chất giọng khỏe khoắn của Lâm Thiên Nhật gào lên thảm thiết, đi khuất cửa
phòng làm việc còn nghe cậu ấy than vãn cả đời này sẽ chết lần chết mòn ở phòng giải phẫu, không bao giờ dư dả thời gian để yêu đương. Doãn Tư
Nghị ở phía trước nhếch môi xem thường, "tư liệu sống" là anh đây mà cậu ấy không biết học hỏi...
Tất
cả thành viên trong Phòng Kỹ thuật tập trung trong phòng họp, mọi người
rôm rả đưa ra phương án của mình, trong đó phương án dùng nhiễm sắc thể
"Y" để điều tra nghi phạm của Doãn Tư Nghị là hữu ích nhất.
Hết gần một giờ đồng hồ trao đổi ý kiến với trưởng phòng Đàm, Doãn Tư Nghị
nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Hà ở Trung tâm pháp y nhờ chú ấy tiến
hành xét nghiệm nhiễm sắc thể "Y" trên DNA của nghi phạm. Trong lúc đợi
kết quả quan trọng này thi thể của Quách Ánh được đưa về gia đình để lo
hậu sự.
Trường hợp của nhà họ
Quách quá đặc biệt, mẹ chưa được chôn, xác con gái đã đưa về, nên Phòng
Kỹ thuật cử Doãn Tư Nghị vài đồng chí nữa đến phụ giúp gia đình và thắp
nhang phúng viếng.
Lộ Tuyết Kha hay được tin này liền chạy tới chỗ Doãn Tư Nghị đòi đi cùng với anh, nhưng chỉ nhận lại thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
- Phòng khám nghiệm còn mấy xác chết đang chờ, đồng nghiệp còn đang bận
rộn trong kia bác sĩ Lộ không thấy áy náy sao? À mà quên mất, bác sĩ Lộ
chỉ thích dồn ép người khác chứ làm gì biết sẻ chia. Đừng trách tôi
không nhắc trước nhé, ghi thù bừa bãi thì có là con của Cục trưởng tôi
cũng không bỏ qua đâu!
Nói xong, Doãn Tư Nghị đóng mạnh cửa xe rời đi trước con mắt đỏ hoe của trung úy Lộ.
…
Nhà họ Quách ngày hôm nay đau thương chất chồng đau thương, hai cỗ quan tài nằm ngay giữa nhà vô cùng lạnh lẽo. Quách Tuân mặt mày hốc hác ôm đứa
cháu nhỏ khóc đến sưng cả hai mắt, họ hàng tập trung rất đông khóc kể từ sảnh chính vào tận bên trong.
Thấy người của bên cảnh sát mang vòng hoa đến viếng, Quách Tuân liền ôm cháu gái chạy ra níu lấy cánh tay Doãn Tư Nghị hỏi anh về kết quả điều tra.
Lúc ấy cổ họng anh nghèn nghẹn, muốn lắc đầu nhưng lại thấy tàn nhẫn
quá.
- Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức mình để tìm ra hung thủ nhanh nhất có thể.
Bàn tay Quách Tuân buông thõng khỏi tay anh, anh biết ông thất vọng nhiều
như thế nào, nhưng sự thật thì luôn trớ trêu như vậy. Anh bước vào nhà
thắp hai nén hương trước đầu quan tài, nhìn di ảnh của hai người phụ nữ
một lúc rồi xin phép gia đình được vào phòng của Quách Ánh để xem qua.
Phòng ngủ của Quách Ánh dưới tầng trệt, nằm ở gần cuối căn nhà. Doãn Tư Nghị
cùng hai đồng nghiệp nữa đi vào bên trong, đồ dùng trong phòng vẫn giữ
nguyên, mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp.
Doãn Tư Nghị đi tới bàn trang điểm, kéo hộc tủ ra, anh nhìn thấy một cuốn
album ảnh được bọc rất kỹ càng. Bên trong đa số là ảnh chụp gia đình,
còn có ảnh cưới với Dương Chí, dù đã ly hôn nhưng đến tận bây giờ còn
giữ lại ảnh thì có lẽ cô ấy vẫn chưa hết yêu chồng cũ của mình.
Quách Ánh cũng coi như vì chồng mà chết, nhưng đám tang của cô ấy, hắn ta còn đang say sưa bên sòng bạc. Anh chợt thương cho kiếp phụ nữ bạc bẽo, lại tự hứa với lòng phải đối tốt với Tuệ Ngọc nhiều hơn.
Lật hết nửa cuốn album, bất chợt anh nhìn thấy ảnh chụp của Quách Ánh trong một chương trình giao lưu tại trường cao đẳng y dược trong thành phố,
hình như cô ấy từng học tại đây, dù trong hồ sơ ghi nhận cô ấy chỉ làm
nhân viên văn phòng tại một công ty tài chính.
Anh lật thêm vài tấm nữa đột nhiên tròng mắt đứng yên, vai khẽ run lên
trong lặng lẽ, người trong ảnh chính là ba của anh, cũng trong chương
trình đó ông ấy và Quách Ánh có chụp ảnh cùng nhau. Nhưng sáng nay nhắc
tới vụ án này ông ấy không hề nói là mình có quen biết với nạn nhân.
- Cô bé, cháu đi đâu đây?
Doãn Tư Nghị quay đầu nhìn thấy đồng nghiệp đang nói chuyện với Quách Mẫn,
anh bước lại gần, ôm cô bé trên tay rồi ngồi bệt xuống sàn nhà, chỉ vào
ba của mình trong bức ảnh, nhẹ nhàng hỏi: